Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1513 - Chương 1513 - Lấy Máu Cầm Máu (1)

Chương 1513 - Lấy máu cầm máu (1)
Chương 1513 - Lấy máu cầm máu (1)

Phụ thân hắn ta đã tốn hơn trăm lượng hoàng kim mới có thể nhận được truyền thụ, so với Thập Nhị Lộ Thám Hoa thủ trên thị trường, Thiết Tí công, Vũ Yến công và các loại võ công không đủ tư cách khác, không biết mạnh hơn bao nhiêu.

“Tiểu tử thối này một mình hành tẩu giữa rừng núi, có lẽ có một ít bản lĩnh, nhưng ếch ngồi đáy giếng như vậy làm sao có thể biết, chúng ta tập võ học văn trong học cung, nhận được sự dạy dỗ của danh sư. So với người hoang dã bên ngoài, không biết tiến bộ nhanh hơn bao nhiêu.”

Trương Thước Dương tăng tốc độ bước chân, khi còn cách mấy chục mét thì hắn ta điểm mũi chân xuống đất, bộp.

“Hả?” Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng. Mặt đất dưới chân có chút gì đó không đúng. Xúc cảm.

Hắn ta nhíu mày, vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Chính cái nhìn này làm cho cả người hắn ta bỗng nhiên đông cứng tại chỗ, thân pháp sắp triển khai cũng hoàn toàn mất đi lực lượng, hoàn toàn buông lỏng.

Máu!

Máu đầy đất!

Trộn lẫn vào bùn đất bãi cỏ, bắn tung tóe trên lá cây, nước máu lấm tấm, vón cục, sền sệt như bột nhão, lúc này hoàn toàn chiếm lĩnh toàn bộ tầm nhìn khi hắn ta cúi đầu nhìn lại.

Không chỉ vậy, Trương Thước Dương ngẩng đầu, nhìn hai bên phía trước.

Bùn đất bị máu thấm ướt trải dài đến dưới chân Trương Nghênh, bên trái cũng có! Bên phải càng nhiều!

Trên mấy tảng đá lớn bên phải, vẫn còn một cánh tay bị chặt đứt trong một chiếc ống tay áo màu đen.

Sắc mặt Trương Thước Dương xẹt một cái hoàn toàn không còn chút máu.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Trương Nghênh trước mặt.

Chỉ thấy Trương Nghênh bước tới trước từng bước, giống như ma quỷ đứng trước mặt người nói chuyện, sau đó đưa tay ra, bóp cổ người kia, treo lên cao.

Oành!

Người kia giống như choáng váng, đứng đó mà không hề phản kháng gì cho đến khi cổ hắn ta bị mạnh mẽ bóp gãy, đầu lăn từ trên cao xuống.

A!

“!!!”

Trong lòng Trương Thước Dương nhịn không được rít gào lên, hai chân như nhũn ra, lùi lại từng bước.

Lúc này, cái gì mà dạy dỗ một bài học, gây chuyện gì đấy đều bay sạch sẽ, trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ.

Đó là trốn!

Không nói những cái khác, chỉ riêng chuyện Trương Nghênh kia có thể vượt qua mấy chục mét trong nháy mắt, hắn ta liền biết mình mà đi lên chắc chắn sẽ đi nộp mạng!

Chưa kể trên mặt đất nhiều máu như thế!

Bao nhiêu người phải chết mới có thể chảy nhiều máu như vậy?

Trương Thước Dương quay người bỏ chạy, toàn thân run như cầy sấy, ngay cả tay cầm kiếm cũng bắt đầu run lên không kiểm soát được.

Nghĩ đến vừa rồi suýt chút nữa đi lên tìm người kia gây phiền toái, trong lòng hắn ta hận không thể đánh mình một cái tát cho bất tỉnh!

Người đó lại độc ác và khủng bố đến thế!

Trốn! Không thể để hắn phát hiện ra mình được!

Trương Thước Dương nhanh chóng chạy trốn một mạch, không dám quay đầu lại, ống quần và giày dần dần bị một loại chất lỏng nào đó làm ướt nhẹp, nhưng không hề phát hiện ra.

Ở bên kia, Trương Vinh Phương ném thi thể trong tay xuống.

Từ khi hắn được xếp hạng thứ bảy trong Xích Bảng, tiến về Đại Đô, liên tiếp đánh bại hai Linh Tướng và một Đại Tông Sư đứng đầu ở bên ngoài thành, sau đó giao chiến với Áo Đô Na ở ngoại thành, rồi bị thương rút lui.

Bây giờ thứ hạng đã tăng lên thứ sáu trong Xích Bảng. Số tiền truy nã cũng tăng gấp đôi so với trước đây.

Cũng bởi vậy, không ít thiên tài trẻ tuổi mới bước vào võ lâm giang hồ, cảm thấy võ học của mình thông thiên triệt địa, đã thành lập một nhóm đến đây đuổi bắt hắn – ma đầu độc ác này.

Cũng có một số cao thủ võ đạo từ nước ngoài tiến vào Đại Linh, muốn dùng cách khiêu chiến Hắc Bảng và Xích Bảng để nổi danh, đến đây vây quét.

Đám người mà hắn vừa giết chết là những cao thủ dưới trướng một thế lực lớn tên là Bất Nghĩa bang, trước đó đã từng khiêu chiến một số người trong Hắc Bảng và Xích Bảng.

Thực lực Bất Nghĩa bang này quả thực hơn người, phần lớn thành viên đều là người trẻ tuổi, giọng điệu ngạo mạn.

Cho nên, sau khi Trương Vinh Phương hỏi thăm rõ ràng nguồn gốc và bối cảnh, liền ra tay diệt sạch.

“Không thèm quan tâm đến tiểu tử kia à?” Bạch Lân hỏi trong đầu. Bây giờ bà ta càng ngày càng thích trao đổi với Trương Vinh Phương bất cứ lúc nào.

“Không cần.” Trương Vinh Phương biết bà ta đang nói đến ai, Trương Thước Dương vừa mới nhìn lén bên này đã hốt hoảng chạy trốn, sau này có lẽ đã biết đạo lý, khi ra ngoài, dù đối mặt với ai cũng phải có thái độ khiêm tốn.

“Thái Hư có lẽ hiểu sơ sơ, tiếp theo, đã đến lúc tìm đối tượng thích hợp, thực sự làm điều đó thực tế một lần.” Trương Vinh Phương thản nhiên nói.

“Ngươi muốn thực sự giết tàn thần một lần?” Trong lòng Bạch Lân hít vào một ngụm khí lạnh.

“Có đối tượng lựa chọn thích hợp nào không?” Trương Vinh Phương không phủ nhận.

Bình Luận (0)
Comment