Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1512 - Chương 1512 - Thái Hư (11)

Chương 1512 - Thái Hư (11)
Chương 1512 - Thái Hư (11)

Trong khoảng thời gian ngắn, xương cốt toàn thân hắn đồng thời phát ra tiếng ken két nhỏ bé. Đó là tiếng rên rỉ do không chịu nổi gánh nặng.

Lúc này hắn đã mở ra huyết liên, mở ra Chung Thức. Thân thể ở trạng thái đỉnh cao nhất.

Nhưng áp lực nặng nề này vẫn khiến máu toàn thân hắn điên cuồng lưu chuyển tuần hoàn, như thể hắn đang mang trọng lượng tối đa vượt quá giới hạn của mình.

Một giây.

Hai giây.

Trái tim như nổ tung, không ngừng phát ra những tiếng động cực lớn, bơm tất cả máu để cung cấp thêm càng nhiều lực lượng.

Ngay khi Trương Vinh Phương sắp không kiên trì được nữa, quỳ rạp xuống đất thì bỗng nhiên thấy hoa mắt.

Xoẹt!

Lực lượng khổng lồ biến mất.

Hắn lại lần nữa trở lại Bạch Lân thần miếu.

Mọi thứ xung quanh vẫn y như cũ, nhưng trên đỉnh đầu lại có mưa rào xối xả trút xuống.

Rõ ràng thời gian đã trôi qua không ít.

Hắn nhanh chóng thu nhỏ, trở lại trạng thái thân thể bình thường ban đầu. Hô hấp dồn dập, hắn vội vàng lấy một viên đan dược ra từ trong túi tiền, nhét vào miệng để làm dịu cơn tiêu hao kịch liệt vừa rồi.

“Thú vị. Nếu đúng như ta đoán, thì khe hở Thái Hư này…”

Hắn thở hổn hển, nhưng trong lòng có một thu hoạch trước nay chưa từng có.

Hạt mưa càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày đặc.

Trong thần miếu có một khu vực nhỏ không có mái che, một lượng nước mưa lớn theo gió rơi xuống, làm ướt gần hết mặt đất.

Mấy người Hoàn Nhan Lộ tụ lại trong góc tường, dùng cành cây dựng lên và các loại quần áo khác để che kín lửa trại, tạo thành một tấm bình phong đơn giản.

Ánh lửa chập chờn trong gió, phát ra một quầng sáng chập chờn.

Mấy người đều là đệ tử học cung, đều là người tập võ, lúc này tản ra quanh đống lửa, mỗi người làm việc của mình, có người ngồi thiền tĩnh tọa, có người trải cỏ dại nghỉ ngơi. Đúng là một mảnh yên bình, hài hòa.

Chỉ là Hoàn Nhan Lộ có hơi không ngủ được, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua vị trí của Trương Vinh Phương ở một góc khác.

“Trương đại ca vẫn chưa trở về. Muộn như vậy, không biết đã đi đâu.” Trong lòng nàng hơi lo lắng.

Chỉ là nàng không để ý, Trương Thước Dương giả bộ ngủ cách đó không xa vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của nàng.

Lúc này, nhìn thấy khuôn mặt nàng không ngừng hướng về phía Trương Vinh Phương rời đi, sự khó chịu và tức giận trong lòng hắn ta càng ngày càng chồng chất.

“Tiểu tử đó, có vẻ như tình cũ chưa dứt với Hoàn Nhan Lộ, phải tìm cơ hội dạy cho hắn một bài học trước mặt Lộ Lộ, để hắn xấu mặt, hủy đi sự giả vờ giả vịt của hắn, như thế mới có thể hoàn toàn thắng lại một ván!”

Không lâu sau, mưa giảm dần rồi tạnh hẳn.

Hoàn Nhan Lộ cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Ngược lại, Trương Thước Dương càng lúc càng tỉnh táo, hắn ta nhìn Hoàn Nhan Lộ ngay cả khi ngủ thiếp đi, khuôn mặt vẫn hướng về phía Trương Vinh Phương bên kia, trong lòng lập tức dâng lên một ngọn lửa tà ác.

Răng rắc.

Có tiếng cành lá bị đạp gãy nhỏ xíu, một loạt tiếng bước chân từ hậu viện dần dần đến gần.

Bước chân có chút nặng nề, Trương Thước Dương có thể nhận ra ngay đó là đặc trưng của Trương Nghênh hắn ta gặp ban ngày kia.

Chẳng mấy chốc, xuyên qua khe hở từ tấm bình phong quần áo, hắn ta nhìn thấy Trương Nghênh trở về chỗ của mình, cầm một số hành lý trên mặt đất lên, quay người nhìn về phía bên này, sau đó sải bước rời khỏi thần miếu.

Rõ ràng là có ý định rời đi.

Trong lòng Trương Thước Dương vui mừng được một lúc.

“Rời đi cũng tốt, rời đi thì Lộ Lộ sẽ hết hi vọng!”

“Trương Ảnh đại ca... nhẹ chút, đau.” Trong lòng vừa mới sảng khoái, bỗng nhiên nghe được Hoàn Nhan Lộ cách đó không xa dựa vào góc tường mơ mơ màng màng nói mớ.

“…” Trương Thước Dương lập tức im lặng, lửa giận trong lòng giống như xông lên tới đỉnh điểm.

Soạt một tiếng, sắc mặt hắn ta đỏ lên, lặng lẽ đứng dậy, xách đoản kiếm, cầm áo giáp da chạy ra khỏi thần miếu.

“Không được! Ta phải bắt tiểu tử đó hỏi rõ ràng rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc trước kia đã xảy ra cái gì?”

Giữa núi rừng, bóng cây uyển chuyển, xung quanh phủ đầy sương mù mông lung.

Trương Thước Dương từ xa nhìn thấy người phía trước đang đứng trước một cây hòe, hình như là đang nói chuyện với ai đó.

Bóng đêm mờ mịt, ánh trăng cũng không sáng lắm, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy Trương Nghênh quay lưng về phía mình, hình như đang nói chuyện với một người khác ở phía xa.

Cầm đoản kiếm, hắn ta bước nhanh về phía trước, quyết định trước tiên dạy dỗ tên này một bài học, thể hiện thực lực mình mạnh hơn và bối cảnh của mình! Để tiểu tử này sau đó biết khó mà lui được!

Vượt qua núi đồi, bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp gáp, một bộ kinh công Ngưng Vũ Thiên Thân đã khổ tu nhiều năm đương nhiên được triển khai.

Bình Luận (0)
Comment