Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1511 - Chương 1511 - Thái Hư (10)

Chương 1511 - Thái Hư (10)
Chương 1511 - Thái Hư (10)

Ngược lại, lối đi hắn nhìn thấy trước khi tiến vào Thái Hư đó, lại cho hắn một cảm giác kỳ dị không thể giải thích được.

Cho nên, hắn rất muốn quay lại nhìn xem.

“Không muốn ở chỗ này của ta nữa sao?” Bạch Lân mở hai tay ra, lộ ra vẻ mặt mập mờ.

“Ở đây, ta có thể sắp xếp các loại cuộc sống mà ngươi muốn cho ngươi~~ Ví dụ như để mười Thiên Nữ chơi… trò… chơi… với… ngươi~~~”

“Già còn háo sắc.” Trương Vinh Phương không có gì để nói: “Trở về đi.”

“Ha ha ha, ngươi động tâm rồi à? Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, ta cảm giác được tim ngươi đập nhanh một nhịp.” Bạch Lân cười càng mập mờ, nhích khuôn mặt xinh đẹp lại gần, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý vênh váo.

Oành!

Ngay lập tức, Trương Vinh Phương giơ tay lên đấm một quyền.

Siêu Tốc Di Động cộng với Tiên Pháp Súc Địa, cộng với tố chất thân thể khủng bố hiện tại của hắn.

Oành!!!

Bạch Lân nhanh như chớp giơ tay lên, vững vàng tiếp được một quyền này. Một vòng khí trắng chậm rãi đẩy ra giữa hai người, chấn động biển hoa xung quanh ào ào nghiêng ngã rồi nằm rạp xuống đất.

“Vô dụng thôi, ở bên trong Thái Hư của ta, thực lực bản thần chí ít có thể tăng lên mười phần trở lên!”

Bạch Lân đắc ý kêu gào.

“Hơn nữa, trước đó giao thủ với ngươi chỉ là một phần lực lượng của ta! Cho nên, hiện tại ngươi đánh không lại ta đâu!”

“Lại đến!” Thân thể Trương Vinh Phương nhanh chóng bành trướng, lớn lên.

Mọi người đều hiểu tận gốc rễ, quan hệ cộng sinh, nên hắn cũng không che giấu, đồng thời trực tiếp mở ra ba đóa huyết liên, cũng đồng thời mở ra Chung Thức.

Phù!

Từng vòng khí nóng lấy Trương Vinh Phương làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

Hình thể của hắn trong nháy mắt đạt tới bảy mét, lao về phía trước.

Tiên Pháp Huyết Vụ.

Ầm ầm!!!

Hai tay Trương Vinh Phương hung ác tàn nhẫn đập xuống đất, cánh tay vỡ nát, nổ ra vô số sương máu.

Ngay lập tức, mặt đất trong phạm vi 30 mét rung chuyển, tất cả biển hoa ngay cả rễ còn bám đất đều bị chấn động đến mức bay khỏi mặt đất.

Bùn đất ở đây hình như cực kỳ xốp, bị một chiêu khí lưu chấn động xung kích này bỗng chốc phá hủy đến bảy tám phần.

Bạch Lân áp sát quá gần, cũng trước tiên bị sương máu dính lên, toàn thân lập tức phát ra tiếng ăn mòn xì xì, bốc lên một đám sương mù lớn.

“Ngươi điên rồi, làm thật đấy à!??”

Trong cơn thịnh nộ, bà ta phóng người nhảy lên, hóa thành một con rắn trắng một mắt khổng lồ dài hơn 20 mét, hung ác tàn nhẫn lao thẳng về phía Trương Vinh Phương.

Trong sương khói, bạch mãng trong nháy mắt đối mặt với một nắm đấm đỏ thẫm.

Ầm ầm, lại là một tiếng nổ lớn khác.

Bạch Lân lăn về phía sau, nặng nề ngã xuống đất.

Trương Vinh Phương cũng lùi lại hai bước, lồng ngực không ngừng phập phồng.

“Thực lực so với trước kia lớn hơn rất nhiều.” Trước đó, nếu nói trên phương diện thực lực thuần túy, trình độ của Bạch Lân phỏng chừng gấp hai Tang Lan.

Nhưng bây giờ lại hơn nửa lực lượng của Áo Đô Na.

Vèo.

Trong khi hắn đang so sánh thì bỗng nhiên một bóng người mặc váy trắng bay ra khỏi sương khói trước mặt.

Bóng người đó tóc đen dài tới eo, ngực cực kỳ đầy đặn, eo thắt chuông vàng, khuôn mặt lạnh lùng.

Bất ngờ đó là Thiên Nữ Đồng Chương.

“Vinh Phương, sao ngươi cũng ở đây?” Đồng Chương bỗng nhiên yếu ớt rên lên một tiếng, khóe miệng chảy ra một vệt máu, yếu đuối rơi xuống Trương Vinh Phương.

“Ta vừa mới gặp một con rắn lớn, ta sợ lắm.”

Trong lúc thân thể mềm mại rơi xuống, váy áo của nàng đã vô tình rách ra, để lộ ra từng chút từng chút cảnh "xuân".

Oành!!!

Một quyền nặng nề của Trương Vinh Phương đánh mạnh vào trên mặt Đồng Chương.

Máu tươi bắn tung tóe, khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Nữ Đồng Chương bị biến dạng, bờ môi vỡ tan, sống mũi bị gãy. Sau đó đau đớn gào lên một tiếng, thân thể bay ngược ra ngoài, ở giữa không trung một lần nữa hóa thành hình người Bạch Lân.

“Ahhhhhh! Ngươi là tên điên không biết thương hoa tiếc ngọc! Trương Vinh Phương, ta nguyền rủa ngươi sinh con trai không có **!”

“Cút! Ngươi cút cho ta!” Bạch Lân hét lên, phất tay.

Mặt đất dưới chân Trương Vinh Phương lập tức chảy xiết, giống như một băng chuyền, trong nháy mắt khiến hắn di chuyển lùi về phía sau một khoảng lớn.

Xoẹt!

Bỗng nhiên, trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, hắn lại đứng ở trước cánh cửa kim loại có khắc hình rắn trắng một mắt.

“Bộ dạng ngu ngốc kia của ngươi mà đòi giả Thiên Nữ?” Trương Vinh Phương cười ha hả. Sau đó quay đầu nhìn xung quanh.

Ở cả hai bên là những lối đi bằng kim loại tối tăm, uốn lượn.

Lối đi rộng lớn trống trải và yên tĩnh, như thể đã lâu lắm rồi không có ai đi qua.

Không chút do dự, Trương Vinh Phương quay người bước về lối đi bên trái, nhanh chân đi ra.

Rít!

Bỗng nhiên bước chân hắn chùng xuống.

Một áp lực cực lớn vô cùng nặng nề từ trên trời giáng xuống, gắt gao cố định hắn tại chỗ, không thể động đậy.

Bình Luận (0)
Comment