Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1510 - Chương 1510 - Thái Hư (9)

Chương 1510 - Thái Hư (9)
Chương 1510 - Thái Hư (9)

“Đây là nơi ta từng sinh sống ẩn cư, yên tĩnh xinh đẹp lắm phải không?” Bạch Lân thở dài: “Đáng tiếc. Sau đó dần dần, ta đã quên mất sự yên bình lúc đó. Bị tín đồ trói buộc nên hơi mất đi bản tính.

Nói thật, nếu không gặp được ngươi, lấy được sức mạnh mở rộng Thái Hư từ trên người ngươi. Ta sợ mình sẽ tiếp tục chìm đắm trong khoái cảm hút tủy não, không cách nào tự kiềm chế.”

Bà ta nhìn Trương Vinh Phương, chiều cao vừa vặn bằng nhau.

“Ở nơi này, ta có thể hoàn toàn phát huy toàn bộ lực lượng của mình, đồng thời, chỉ cần ta muốn, tất cả hoàn cảnh chung quanh đều có thể thay đổi tăng hoặc giảm trong thời gian ngắn.”

“Ví dụ như thế này.” Bà ta duỗi cánh tay phải ra, tùy ý điểm một cái.

Dưới chân phải bà ta, một đóa hoa màu đỏ tươi đang nở rộ, nhanh chóng cao lên rồi biến thành một loạt điểm sáng màu hồng.

Điểm sáng tập hợp lại tạo thành một hình trụ cao ba mét.

Oành.

Một hoa văn bằng đá trắng nổi lên từ bề mặt hình trụ. Sau đó, ầm ầm rơi xuống đất, đập ngã một mảnh hoa tươi.

“Nhìn xem, đây là lực lượng Thần Phật bên trong Thái Hư.” Bạch Lân giải thích nói.

“Có hao tổn gì không?” Trương Vinh Phương liếc mắt một cái liền nhìn ra mấu chốt.

“Ngươi rất nhạy bén, loại hao tổn này kỳ thật rất lớn, cho nên chúng ta rất ít thay đổi hoàn cảnh, mà nhiều hơn là dùng lực lượng để cường hóa và khôi phục trên chính mình.” Bạch Lân gật đầu.

Trương Vinh Phương có chút hiểu ra, bên trong Thái Hư coi như là sân nhà của bản thân Thần Phật.

Một tàn thần bình thường như Bạch Lân bây giờ trông có vẻ khá ổn, mọi thứ đều rất có logic.

Nhưng nếu tiến vào Thái Hư của một số vị thiên sinh thần, có quỷ mới biết bên trong là hoàn cảnh gì.

“Vậy ngươi thường sống ở đây một mình sao?” Hắn lại hỏi.

Toàn bộ hoàn cảnh ở đây, nhìn thoáng qua đều là biển hoa, sườn đồi, ngoài ra không còn gì khác.

“Đúng vậy. Nếu không có chuyện gì, còn có thể nói chuyện phiếm với ngươi. Không cần ăn uống, có rất nhiều thời gian tiêu xài, không cần nghỉ ngơi, không cần đi ngủ, thế nào? Có phải tốt lắm phải không?” Bạch Lân cười nói.

“Thế ngươi biết lối đi bên ngoài là nơi nào không?”

Trương Vinh Phương đã hiểu sơ sơ tình huống của Thần Phật Thái Hư, quả thực rất khó giải quyết.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy thần bí hơn, trái lại chính là lối đi bằng kim loại âm u mà hắn nhìn thấy khi vừa bước vào.

“Lối đi? Ý của ngươi là khe hở? Ta không rõ ràng lắm.” Bạch Lân lắc đầu: “Tất cả người tiến vào Thái Hư của ta đều sẽ thấy lối đi đó. Chúng ta bình thường gọi nó là khe hở, xem như là trạm trung chuyển.”

Bà ta suy nghĩ giây lát.

“Khi ta giao lưu với nhục thân thần khác, tất cả mọi người đều đề cập đến lối đi đó, nhưng đều không để ý lắm. Bởi vì cho dù chúng ta hay là những người bình thường như các ngươi, thời gian có thể ở lại đó rất ngắn, ngắn lắm. Hơi không chú ý sẽ bị cưỡng ép điều về, cho nên không có cách để thăm dò nhiều hơn.”

“Thật sao?” Trương Vinh Phương lấy mảnh vỡ của tượng thần Hải Long thần trước đó từ trong ngực ra.

Đó là mảnh vỡ với một hàng ký hiệu thần bí đằng sau nó.

“Nếu ngươi thấy loại ký hiệu này ở nơi khác, hãy nói cho ta biết.” Hắn nghiêm túc nói.

“Ngươi quả nhiên là có bí mật.” Trong mắt Bạch Lân lộ ra vẻ quả nhiên là thế.

“Mỗi người đều có bí mật, không phải ngươi cũng vậy à?” Trương Vinh Phương trả lời. Một tàn thần, cho dù ngu ngốc đến đâu, cũng sẽ không hành xử giống như ngốc bạch ngọt* trước mặt.

*chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ

“Được. Ta đồng ý, nhưng ngươi có thể nói cho ta những ký hiệu này rốt cuộc là cái gì không? Không cần phải nói quá chi tiết, chỉ cần miêu tả sơ sơ là được.” Bạch Lân tò mò hỏi.

“…” Trương Vinh Phương im lặng.

Cúi đầu nhìn mảnh vỡ màu đồng trong tay.

“Một thứ đặc biệt, dùng để ký hiệu sử dụng.”

Trên mảnh vỡ, có một hàng ký hiệu tinh xảo, mơ hồ giống rất nhiều số hiệu mã hóa thường gặp ở kiếp trước của hắn.

Lúc này, hắn lại nghĩ đến cánh cửa vừa nhìn thấy khi tiến vào, những lối đi kim loại ở hai bên.

Một suy đoán đáng sợ bỗng nhiên dâng lên từ đáy lòng hắn.

Chẳng lẽ những vị Thần Phật này…

“Có thể dẫn ta đến khe hở lối đi đó nhìn xem lần nữa không?” Hắn bỗng nhiên hỏi.

“Được thì được, lúc ngươi trở về liền có thể đi qua một lần, nhưng ngươi không ở được bao lâu thì sẽ bị cưỡng chế trở về.” Bạch Lân nghiêm túc nói: “Thật ra trước kia ta cũng nghĩ đến thăm dò lối đi ấy, nhưng không có cách nào cả, thời gian là một điểm, còn có một điểm nữa là ngươi căn bản không thể rời khỏi xung quanh cửa.”

“Thử xem?” Trương Vinh Phương trầm giọng nói.

Thái Hư của Bạch Lân cũng là như vậy, nhưng may là mọi thứ đều thuận lợi, không có xung đột máu tươi và Thần Phật gì.

Bình Luận (0)
Comment