Trong bóng tối, không thể nhìn thấy gì, không nghe thấy gì xung quanh.
Chỉ có tối tăm vô tận.
Đôi mắt như đã mất đi tác dụng và chức năng, thậm chí ngay cả tồn tại cũng như không có cảm giác đang tồn tại.
Từ giây phút sương mù tản ra trở đi, Trương Vinh Phương đã rơi vào tình trạng lúc này.
“Thế này là Thái Hư sao? Quả nhiên quá là cực hạn, hư vô hư không. Không có bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng không có, cho nên tên là Thái Hư. Đúng là danh xứng với thực.”
Mặc dù hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng từ xúc giác của cơ thể lại mơ hồ có cảm giác mình đang rơi.
Rơi xuống phía dưới thật nhanh.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Gần mười phút, nửa giờ, hoặc là một canh giờ?
Cuối cùng Trương Vinh Phương nhìn thấy một tia sáng ở phía dưới.
Đó là hình tròn, vòng sáng hình tròn màu trắng đang nhanh chóng đến gần.
Hoặc là nói, là một lối ra hình tròn màu trắng.
Loạt xoạt!
Trong chốc lát, hắn xông qua lối ra hình tròn kia giống như bước vào một màn sóng nước lạnh buốt.
Hô!!
Ánh sáng trước mắt hắn lập tức sáng lên.
Trương Vinh Phương trợn to hai mắt, cẩn thận nhìn ra chung quanh.
Chung quanh là một lối đi bằng kim loại âm u khắp chốn chia hai ngả trái phải.
Mà ngay phía trước mặt hắn là một cánh cửa, trên cửa được khắc lên một đồ án rõ ràng, đồ án rắn trắng một mắt.
Đồ án hiện lên bạch quang, nhu hòa mà sáng ngời.
“Vào đi.” Giọng của Bạch Lân vang lên ở trong đầu hắn. “Không cần để ý xung quanh, ngươi không qua được, nơi đó cũng là một bộ phận Thái Hư.”
Trương Vinh Phương nheo mắt lại, nhìn kỹ hai bên.
Lối đi hai bên rất lớn mà lại vô cùng cao, trên đất hiện ra hình cung nhỏ xíu, ánh mắt hắn chỉ có thể kéo dài đến cuối lối rẽ ngoặt.
Tất cả lối đi kim loại cao hơn mười mét, tương tự rộng cũng hơn mười mét, trên tròn dưới phẳng, hẳn mặt cắt ngang của nó là một nửa hình tròn.
Ở đây.
Ánh mắt Trương Vinh Phương lấp lóe, mượn nhờ Ám Quang Thị Giác, nhìn thấy ký hiệu đặc biệt giống với mảnh vỡ Hải Long thần ngày trước ở một ngóc ngách lối đi.
Phù hiệu kia, hắn không nhìn hiểu, cũng không nhận biết, nhưng lại cảm thấy quen thuộc dị thường.
“Nhanh vào đi, ngươi không thể đợi ở giữa khe hở quá lâu, nếu không sẽ bị cưỡng chế trục xuất trở về.” Giọng Bạch Lân thúc giục nói.
“Được.” Trương Vinh Phương vươn tay, cầm nắm tay cửa phòng kim loại trước mặt, đẩy về phía trước.
Răng rắc.
Cửa phòng mở ra.
Nháy mắt, lập tức một lực kéo khổng lồ hút Trương Vinh Phương vào trong.
Cơ thể hắn lảo đảo, thấy hoa mắt, đã giẫm trên một sườn dốc có chim hót hoa nở, các loại hoa tươi nở khắp nơi trên đất.
Trên bầu trời xanh thẳm, dưới ánh nắng ấm áp chiếu rọi, một đàn ngỗng trời xếp thành hình chữ nhất (一) bay về phía xa.
Những chú bướm bé nhỏ màu trắng, màu vàng nhẹ nhàng nhảy múa bên cạnh, cùng bầy ong mật bay lượn vòng quanh như đang nô đùa.
Xa hơn, một nữ tử đầy đặn trong bộ váy dài giống sườn xám màu trắng đang chậm rãi tản bộ về phía này.
Nữ tử có vầng trán rộng, mi tâm có hoa văn độc nhãn xà màu đỏ, những nơi còn lại giống mỹ nhân bình thường. Khí chất lười biếng mà sang trọng.
“Cuối cùng ngươi cũng đi vào.” Đôi môi anh đào của nữ tử hơi hé mở, phát ra thanh âm giống như đúc với Bạch Lân.
“Bạch Lân?” Trương Vinh Phương kinh ngạc đánh giá nữ tử đối diện.
“Là ta.” Mái tóc đen của Bạch Lân xen lẫn một chút màu trắng, bà ta nhẹ nhàng vén làn váy lên, không để ý lộ ra cặp đùi trắng nõn, cứ như vậy gác chéo chân ngồi trên một phiến đá trắng dốc, nhìn Trương Vinh Phương từ trên cao.
“Thế nào? Đây là Thái Hư của ta. Thế giới chỉ thuộc về một mình ta.”
Cổ tay bà ta chỉ một vòng xung quanh, trong giọng điệu mơ hồ mang theo vẻ tự hào.
Trương Vinh Phương ngắm nhìn chung quanh, phong cảnh phía xa có hơi mơ hồ, hình như không thể nào thấy rõ.
Hắn không trả lời, mà mũi chân nhún một cái, triển khai thân pháp, bay thẳng về một hướng.
Chẳng mấy chốc, sau hơn hai trăm mét, hắn bỗng nhiên dừng lại. Đứng giữa một biển hoa cỏ, vươn tay chạm vào phía trước.
Ngón tay rõ ràng cảm giác được có một màn chắn kết giới vô hình, gắt gao ngăn cản tay của hắn.
“Đây là cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thái Hư lớn vô tận à?” Bạch Lân cũng đi theo, chẳng biết lúc nào đi tới phía sau hắn.
“Thái Hư của ta trước đây lớn lắm, ít nhất là lớn hơn bây giờ rất nhiều, nhưng sau khi suy yếu liền chỉ lớn bằng một chiếc quan tài. Chỉ đủ cho một mình ta nằm ngủ.
Cho đến khi ngươi đến. Ta mới dần dần có một vùng đất lớn như vậy.” Bạch Lân cẩn thận giải thích.
“Đây là thế giới trong tâm trí của ngươi? Ngươi tự mình tạo ra nó?” Trương Vinh Phương vuốt ve màn chắn vô hình kia, cảm giác như đang ở trong một loại đồ sứ bóng loáng lạnh lẽo nào đó.