Lúc này nàng thấy Trương Ảnh chuẩn bị rời khỏi, trong lòng thư giãn, đồng thời cũng hơi không muốn.
“Trương đại ca.” Đột nhiên nàng kêu một tiếng.
“Sao thế?” Trương Vinh Phương quay đầu.
“Về sau chúng ta, có thể liên hệ thường xuyên hơn không?” Hoàn Nhan Lộ chân thành nói. “Từ sau khi rời khỏi Đàm Dương, ta vẫn luôn vô cùng nhớ nhung huynh trưởng.”
“Tất nhiên có thể. Nhưng… phải cẩn thận.” Trương Vinh Phương cười ném một miếng ngọc bội màu đen đến.
Trong loại ngọc này đều được niêm phong một giọt máu tươi của hắn, có thể sử dụng làm định vị và tín vật.
Phàm là huyết duệ thì đều có thể cảm ứng được hơi thở máu tươi bên trong ngọc bội. Bây giờ giống như ký hiệu tiêu chuẩn của Nhân Tiên quan hơn.
Hoàn Nhan Lộ nhận lấy ngọc bội, còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại thấy Trương Vinh Phương đã rời khỏi quay trở về cạnh đống lửa của mình.
Nàng thở dài, nhớ lại cảm giác Trương Ảnh không ngừng xoa bóp thả lỏng trên người mình khi đó, trong lòng không tự chủ được mà dâng lên gợn sóng nồng đậm. Đồng thời trên mặt cũng tự nhiên nổi lên vẻ đỏ ửng hồng nhạt.
Hành động của nàng như vậy khiến mấy người nam tử thấy thế mà tim đập rộn ràng, cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Trương Vinh Phương ở bên kia, cẩn thận kiểm tra một nhóm bích họa cuối cùng, xác định trật tự và từng bước lắp ráp.
Lúc này, hắn đứng dậy đi ra phía sau thần miếu.
Phía sau tòa thần miếu này còn có một vườn rau nho nhỏ, rõ ràng là sinh hoạt bình thường của người nơi này cũng có canh tác trồng một ít rau quả để mình dùng trong này.
Nhưng lúc này ruộng đồng sớm đã hoang vắng hoàn toàn.
“Bây giờ ngươi dự định bắt đầu sao?” Bạch Lân trong đầu nói.
“Tất nhiên. Đúng rồi, có ảnh hưởng đến những người bên ngoài không?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Không đâu, bọn họ quá yếu, không thể liên quan đến cảm giác và chiến đấu ở cấp độ này.” Bạch Lân trả lời.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Trương Vinh Phương nghe thấy thần điện phía trước truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ bé, hắn đi thẳng đến nơi xa nhất trên ruộng đồng, dưới chân một phần tường vây của thần miếu.
Hắn vẩy bùn đất dưới chân, lập tức lấy được một miếng mảnh vỡ bất quy tắc màu đồng.
Đây là mảnh vỡ lõi của tượng thần Bạch Lân cuối cùng mà khi trước hắn phát hiện.
Sau đó, hắn lại lấy từ đống hành lý vác ở sau lưng ra từng mảnh vỡ tượng thần mà trước đó đã tìm thấy và thu thập.
“Tiến hành lắp ráp dựa theo kiểu dáng trên bích hoạ ở bên ngoài.” Bạch Lân nhắc nhở.
“Được.”
Trong lòng Trương Vinh Phương có hơi hơi chờ mong.
Hắn nhớ nội dung bích hoạ vừa nãy, hắn nhặt từng mảnh vỡ từ dưới đất lên, gắn thành từng cụm một.
Có tổng cộng hơn ba mươi mảnh vỡ, chỉ tốn chưa đến nửa phút.
Răng rắc.
Sau khi một miếng mảnh vỡ cuối cùng được ghép lại hoàn thiện.
Bạch Lân không kìm lòng được mà phát ra một tiếng ngân dài vui sướng.
“Chuẩn bị xong chưa?” Bà ta lớn tiếng hỏi ở trong đầu Trương Vinh Phương.
“Tất nhiên.” Trương Vinh Phương vì một bước này mà đã tốn thời gian dài như vậy.
“Cẩn thận, sau khi bước vào Thái Hư, ngươi đang dùng chính xác thịt của mình để hành động, nếu bị thương trong Thái Hư, thì hiện thực sẽ chịu tổn hại gấp hai lần. Nhất định phải cẩn thận!” Bạch Lân căn dặn.
“Ở trong Thái Hư của ngươi mà vẫn phải cẩn thận?” Trương Vinh Phương nghi ngờ nói.
“Thái Hư là chỗ ta sinh sống, đó là một nơi cần phải cẩn thận, ta không xác định được khi ngươi đi vào sẽ có biến hóa gì. Dù sao thì, ngươi khác với những người còn lại.” Bạch Lân thành thật trả lời.
“Được.” Trương Vinh Phương ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, lúc này sắc trời tối sầm, một chút mưa đã bắt đầu rơi xuống.
“Cần bao nhiêu thời gian?”
Hắn cúi đầu nhìn về phía pho tượng Bạch Lân rắn trắng một mắt.
“Không biết rõ.”
“Thế thì, bắt đầu đi.” Trương Vinh Phương ngưng thần tĩnh khí, cẩn thận cảm ứng bốn phía.
Rất nhanh, chỗ mi tâm trên tượng thần chậm rãi có một linh tuyến màu bạc nhàn nhạt chui ra.
Linh tuyến vỡ nát, bốc hơi, hóa thành sương mù xám trắng.
Những làn sương mù này chậm rãi bao bọc lấy Trương Vinh Phương từng chút từng chút một, rất nhanh nó đã biến hắn thành một người sương mù.
Không bao lâu sau, mười giây, hoặc là hai mươi giây.
Sương mù chậm rãi tiêu tán, bên trong đã trống rỗng, không có vật gì khác nữa.
Chỉ để lại lõi của tượng thần thuộc về Bạch Lân lẳng lặng đứng sừng sững tại chỗ.
“Trương đại ca?” Không bao lâu sau, Hoàn Nhan Lộ vòng từ phía trước thần miếu ra sau, trong mắt mang theo chờ mong nào đó không tên, nhỏ giọng hô hoán.
Chỉ là nàng dạo một vòng ở hậu viện, mà vẫn không phát hiện dấu vết của Trương Vinh Phương.
Mà tượng thần rắn trắng một mắt ở góc tường, bị nàng xem như là đồ trang trí ở thần miếu này, cho là đã có ngay từ ban đầu, cũng không để ý đến.
“Kỳ lạ, vừa rồi còn ở trong này mà.” Hoàn Nhan Lộ thoáng có hơi thất vọng, xác định Trương Vinh Phương không ở đây, chỉ có thể quay người về tiền điện.
*
*
*