Về phần người này là lão Nhạc, hay là ai khác, vậy thì khó mà nói rõ.
Bỏ qua những suy nghĩ này một bên, mặc kệ có như thế nào, thực ra bản thân hắn cũng xuất thân từ Nho giáo, nho gia được liệt ra khỏi hàng ngũ tận cùng, xếp hàng ngang với tăng và đạo, điều này cũng đại biểu xuất thân của hắn và tỷ tỷ đều có cải thiện từ bản chất. Cũng coi như là chuyện tốt.
Thực chất, các triều các đại, kiếp trước cũng được, kiếp này cũng thế, phần tử trí thức giống như Nho giáo bị giáng chức thành thấp kém như vậy, đều cực kỳ thiểu số.
Vì điều này không phù hợp với lẽ thường.
Trong thời đại thế này, người nắm giữ văn tự và tri thức không nên hèn mọn như thế.
Cho nên chắc hẳn lúc này mới là hiện tượng bình thường.
Lúc này Trương Vinh Phương lại hỏi thăm thêm mấy người kia một chút về các tình huống phương diện của Nho giáo.
“Trương đại ca, những năm này, ngươi vẫn đang sống tốt chứ?” Đột nhiên Hoàn Nhan Lộ bên cạnh xen vào hỏi một câu.
“Vẫn được. Ngươi thì sao? Có tìm được lang quân như ý hay không?” Trương Vinh Phương cười hỏi.
Mặc dù hôm nay hắn đã sớm rời khỏi cấp độ khi còn ở Đàm Dương rất xa, nhưng kiểu gặp lại người xưa như thế này, giống như cũng quay về lúc trước khi giúp nàng giảm béo.
Cảm giác quen thuộc nhàn nhạt, khiến cho khoảng cách hơi xa lánh xa lạ giữa hai người cũng được kéo gần lại.
“Nào có, từ sau khi rời khỏi Đàm Dương, ta đã bái sư tập võ, sau khi vào Trùng Dương học cung. Khi đó, nếu không phải có Trương đại ca ở đó, chỉ sợ ta hoàn toàn không thể đi đến tình trạng bây giờ.” Gương mặt xinh đẹp của Hoàn Nhan Lộ ửng đỏ, lúc nói chuyện cũng bắt đầu hơi hơi cúi đầu, giống như có chút thẹn thùng.
Năm đó lúc nàng nhận lấy chương trình học giảm béo của Trương Vinh Phương, trên dưới toàn thân đều gần như là bị xoa bóp và nhìn hết sạch.
Mặc dù quả thực lúc ba trăm cân cũng không có lực hấp dẫn gì, nhưng bây giờ nhớ lại.
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng thế này, mấy người chung quanh lập tức hơi thay đổi sắc mặt. Đặc biệt là Trương Thước Dương, lòng mọi người đều thích cái đẹp, trước kia hắn ta không ngờ Hoàn Nhan Lộ sẽ trở nên xinh đẹp như vậy, cho nên bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng bây giờ còn kịp bổ cứu!
Thật sự không ngờ hắn ta còn chưa kịp biểu hiện, đã tận mắt thấy rõ ràng lòng Hoàn Nhan Lộ có nơi thuộc về, thế này thì phiền toái rồi.
Hai nam tử trẻ tuổi còn lại cũng khó chịu trong lòng, mặc dù bọn họ không có suy nghĩ gì với mỹ nhân, nhưng không hiểu sao mỹ nữ trong đội ngũ của mình cũng không có ý với mình, sau đó lại đột nhiên bị một tên tiểu tử không rõ lai lịch cướp đi.
Cảm giác này cũng khó chịu giống thế.
“Vị Trương huynh này, không biết là làm việc ở đâu? Có thể làm quen một chút không?” Lúc này Trương Thước Dương làm việc nhân đức không nhường ai, đứng dậy nhìn về phía Trương Vinh Phương.
Lần này hắn ta đứng dậy, ít nhiều có vẻ hơi đột ngột, làm rối loạn bầu không khí vi diệu giữa Trương Vinh Phương và Hoàn Nhan Lộ lúc này.
“Cao thì không dám, chỉ là an cư lạc nghiệp ở một thành nhỏ, mở một y quán nhỏ mà thôi.” Trương Vinh Phương cười trả lời.
“Y quán? Nghe khẩu âm huynh đài cũng là người của khu Bình Dư, chẳng lẽ lại là Thái Hòa y quán? Hoặc là Trùng Thắng y quán?” Trương Thước Dương truy hỏi.
Hai y quán này có thể nói là mắt xích nhãn hiệu lớn trong các y quán ở khu Bình Dư.
Sản nghiệp của họ trải rộng toàn bộ đường lộ, thậm chí hơn phân nửa tỉnh.
“Nói mới nhớ, cha ta cũng thường xuyên uống rượu với đại chưởng sự của Thái Hòa y quán, không biết huynh đài có quen biết hay không?” Hắn ta nói ra trong một hơi, một mạch hoàn mỹ kế thừa phong cách trước đó.
Đều là giả vờ trong lúc không để ý thì bày ra bối cảnh gia thế của bản thân, khiến người ta ngoại trừ hâm mộ ghen ghét, thì cũng chỉ có thể nhận thua cúi đầu, không còn lựa chọn khác.
“Thái Hòa Trùng Thắng? Đều không phải, chỉ là một y quán bình thường rất nhỏ.” Trương Vinh Phương cười giải thích.
Hắn nhìn ra địch ý của Trương Thước Dương đối với hắn, nhưng không để bụng.
“Được rồi, mấy người tiếp tục ăn nhân lúc đồ nóng đi, ta đi về nghỉ trước.”
Hắn đã hỏi được tình huống, đã đạt được mục đích. Chuẩn bị quay người rời khỏi đó.
Thấy hắn làm như thế, trong lòng mấy người của học cung đều cảm thấy hắn đang cúi đầu nhận thua, quay người chạy trối chết, tránh cho sau đó khỏi bị so sánh mất mặt.
Trong mắt Trương Thước Dương lại càng mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý thong dong, nhìn về phía Hoàn Nhan Lộ bên cạnh.
Hoàn Nhan Lộ vừa vội vừa tức, nàng là người hiểu rõ thân phận thực sự của Trương Ảnh, lúc này nghe ngôn ngữ nói chuyện của mấy người, trong lòng giật mình thon thót, lúc lên lúc xuống, sợ một hồi làm ra việc không phải chọc giận Trương Ảnh.