Hai bên cùng đốt lửa, nghỉ ngơi.
Chẳng biết từ bao giờ, nước mưa bên ngoài từ nhỏ biến lớn, theo thưa thớt đến dày đặc.
Mưa rơi tưới ướt bãi cỏ, rớt vào lá cây trên cành, phát ra âm thanh tách tách thanh thúy.
Rõ ràng năm người trong học cung rất tò mò về Trương Vinh Phương, không ngừng truy hỏi Hoàn Nhan Lộ về tình huống tương quan.
Hoàn Nhan Lộ lại cứ sống chết cũng giữ kín như bưng, tuyệt đối không mở miệng.
Hỏi một lúc, mấy người thấy nàng hoàn toàn không phối hợp, chầm chậm mất hết hứng thú hoàn toàn. Bắt đầu thảo luận sự việc ở phương diện khác.
“Có nghe nói chưa? Tân chính đã được phân bố phát tán xuống các tỉnh các lộ, liên tục sắp tới cấp bậc phủ thành, mỗi nơi nhất định phải thiết lập điểm dự thi.” Một thư sinh trẻ tuổi thấp giọng nói.
“Đương kim bệ hạ anh minh quả quyết, sức một người gánh cả áp lực nặng nề trong thiên hạ, nghe nói sau khi chính lệnh được tuyên bố, Đại Giáo Minh đã mấy lần đi vào hoàng cung để thương lượng. Trên triều đình, rất nhiều người chức vị cao đều đang nhao nhao thử chống lại. Tuy người chống lại có nhiều, nhưng người ủng hộ lại càng nhiều hơn!”
Trong lời Trương Thước Dương dẫn đầu nói, mơ hồ dùng một cách thức tùy ý tự nhiên, để lộ ra vẻ cảm giác ưu việt ngạo nghễ bởi vì ngay cả thông tin trên triều đình mà mình cũng có thể biết được.
“Bệ hạ là người đã thay đổi vận mệnh cho người đọc sách khắp thiên hạ!”
Tuy giọng mấy người nói khá nhỏ, nhưng Trương Vinh Phương có cảm giác cỡ nào, chút khoảng cách này cứ như có người ghé sát vào tai hắn mà cẩn thận nói chuyện, rất rõ ràng.
Vốn dĩ là hắn đang học tập từ Bạch Lân, cách khắc hoạ pháp trận dẫn dắt Thái Hư Hàng Thần như thế nào. Nhưng khi nghe đến câu chuyện vặt vãnh bên này nói, lập tức liên tưởng tới đại sự mà trước đó tỷ tỷ Trương Vinh Du nhắc tới vào lần kia.
Lúc này, hắn đứng dậy, đi đến cạnh mấy người kia, ôm quyền.
“Làm phiền mấy vị.”
Mấy người nhao nhao đứng dậy hoàn lễ.
“Huynh đài khách sáo rồi. Không biết là có gì muốn làm?” Trương Thước Dương mở miệng hỏi trước tiên.
“Trương đại ca có việc có thể tìm ta, đừng khách khí như vậy.” Hoàn Nhan Lộ vỗ vỗ ngực sảng khoái nói.
“Chỉ là muốn hỏi một chút, lệnh tân chính của bệ hạ mà vừa rồi mấy người nói tới là…?”
Trương Vinh Phương vẫn luôn bôn ba trong núi, đã một khoảng thời gian không liên hệ với thuộc hạ, vì vị trí không ngừng thay đổi, tiểu Hồng không thể đưa tình báo đến chỗ của hắn.
Ngược lại bây giờ có chút tin tức không thông.
“Là về việc này à?” Hoàn Nhan Lộ tiến lên một bước, kéo Trương Thước Dương bên cạnh đang muốn nói chuyện ra đằng sau một phát.
“Là chính lệnh mà vài ngày trước mới ra, bệ hạ tuyên cáo khắp thiên hạ, điều phối một mình Nho giáo ra khỏi mười cấp của Đại Linh, liệt thành đặt song song với tăng, đạo! Lại ra lệnh cưỡng chế các tỉnh các lộ, thiết lập lại các học viện thi thử, mở lại khoa cử!”
“Mở lại khoa cử!?” Thần sắc Trương Vinh Phương chấn động.
“Vì sao đột nhiên lại có chuyện như thế!? Có thể trước đó đã xảy ra chuyện gì phải không?” Hắn lập tức truy hỏi.
“Đúng vậy, một tháng trước, bảy mạch Nho giáo, tính cả học cung, rất nhiều đại nho, đều cùng tiến về Đại Đô, ngồi biện luận với phật đạo tại đạo trường mà bệ hạ đích thân chỉ điểm.” Lần này Trương Thước Dương vội vàng mở miệng giải thích.
“Cuối cùng đại nho Nho giáo ta, chiến thắng cả bảy lần trong bảy trận đàm luận. Nhạc chưởng giáo Đại Giáo Minh bị bác bỏ đến nỗi á khẩu không trả lời được, cuối cùng lui về Thiên Thành Cung.”
“Đến tận đây, Nho giáo được thiết lập lại, khoa cử được mở ra! Con đường cho người đọc sách trong thiên hạ Đại Linh ta lại xuất hiện!!” Trong lời Trương Thước Dương nói lộ ra ngạo nghễ và tự hào nồng đậm.
Mở lại khoa cử??
Trong lòng Trương Vinh Phương giật mình.
Đây không còn là đại sự bình thường, vốn dĩ Nho giáo đối lập với thần phật, năm đó còn bởi vì vậy mà bị cố ý áp chế suy thoái đi, chèn ép đến mức ẩn núp bốn phía như chuột.
Thậm chí ngay cả người đứng đầu đỉnh cao nhất Nho giáo Trần Quân Trầm lúc trước, cũng bị thua trận rồi mất tích.
Bây giờ không còn nhân vật đỉnh phong như Trần Quân Trầm, Nho giáo kia có tài đức gì, mà có thể dấy lên sóng lớn như thế?
Điều trước tiên trong lòng Trương Vinh Phương nghĩ tới chính là điều này.
Ngay khi nghe được chuyện Nhạc sư phụ thế mà lại bị biện luận bác bỏ đến nỗi á khẩu không trả lời được, phải lui về Thiên Thành Cung, phản ứng đầu tiên trong lòng hắn chính là nhất định lão Nhạc có vấn đề.
Thế này nếu không phải nhường nhịn nghiêm trọng, thì chính là Nho giáo đã sinh ra nhân vật tuyệt đỉnh vượt qua tất cả.
Nhưng nhân vật như vậy không thể xuất hiện mà trước đó không hề có lấy một tiếng gió nào cả, chỉ sợ khả năng duy nhất chính là có người cố ý thúc đẩy Nho giáo lên trước đài.