Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1517 - Chương 1517 - Lấy Máu Cầm Máu (5)

Chương 1517 - Lấy máu cầm máu (5)
Chương 1517 - Lấy máu cầm máu (5)

Nhưng bây giờ, sau khi năm đó bị giáo hoàng Khoa Tây Ốc rút củi dưới đáy nồi, vốn liếng đã mất hết.

“Xin Linh Đình giúp đỡ đi. Nếu Mạt Tang giáo phản công, mọi chuyện lúc này đã muộn.”

Sau khi ho khan mấy tiếng, Phong tướng quân yếu ớt ngồi dậy, vừa rồi rất nhiều linh tuyến trong cơ thể hắn ta đã bị cắn nuốt, đến bây giờ còn vẫn chưa khôi phục lại.

“Linh Đình. Thư thông báo được gửi đến Đại Đô, sợ rằng vừa đi vừa về căn bản không kịp.” Mộc Lê vương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nước xa không cứu được lửa gần”.

“Vương gia không cần phải lo lắng!” Hồng Hiển đạo nhân ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Chuyện đến nước này, sợ là chỉ có thể mời đạo Huyết Tiên lão tổ của ta!”

“Huyết Tiên lão tổ?”

Đây là lần đầu tiên Mộc Lê vương và Phong tướng quân nghe nói đạo Huyết Tiên còn ẩn giấu rễ sâu, nhân vật cấp lão tổ như thế?

Trước đây Hồng Hiển đạo nhân chưa bao giờ nhắc đến.

*

*

*

Trên đỉnh núi tuyết phủ mênh mông, trên sườn tuyết dựng đứng 80 độ, một chấm màu đỏ như máu đang nhanh chóng leo lên trên.

Toàn bộ sườn dốc phủ tuyết rộng khoảng vài trăm mét, chấm đỏ ở trong đó giống như một hạt vừng nhỏ màu đỏ trôi nổi trong chậu rửa mặt phủ đầy tuyết đóng băng.

Bộp.

Một cước của Trương Vinh Phương lún sâu trong tuyết, hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chỉ còn chút xíu nữa thôi là đến đỉnh núi.

Hắn chuẩn bị đi tiếp về phía trước, trèo lên đỉnh núi.

Bỗng nhiên thân hình khẽ động, dừng lại tại chỗ, nhắm mắt lại.

Ngay lập tức, xung quanh trở nên tối đen, những sợi dây đỏ đại diện cho huyết duệ lơ lửng, nhảy múa trước mặt hắn.

Một trong những sợi dây đỏ đang chậm rãi tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt.

Hắn đưa tay điểm nhẹ một cái, một thanh âm rất nhỏ lập tức truyền vào trong tai.

“Báo cho Huyết Tiên lão tổ được biết, đệ tử Hồng Hiển, thay trời hành đạo ở Hợp Quốc, khi tiêu diệt Mật giáo tàn ác đã bị tổn thất nặng nề.” Thanh âm đứt mất.

Năm giây vẫn là rất ngắn, chậm rãi nói mấy câu đã hết rồi.

Trương Vinh Phương khẽ nhíu mày.

Hắn nhớ đến Hồng Hiển, lúc trước khi thu nạp huyết duệ đời thứ nhất thì Hồng Hiển đứng vị trí thứ năm, là một trong năm người mạnh nhất trong đời thứ nhất này.

Bây giờ ông thế mà bị tổn thất nặng nề? Là Tông Sư sắp bước vào Đại Tông Sư, mà còn không thể nào giải quyết được?

Ngay sau đó, một đoạn thanh âm Tiên Huyết Hồi Âm lại truyền đến.

Lần này, lại là tiếp tục giải thích rõ một chút những lời trước đó.

Sau đó liên tiếp bổ sung ba lần.

Trương Vinh Phương dần dần hiểu tình huống mà Hồng Hiển đạo nhân nói tới.

“Mật giáo Hợp Quốc?” Hợp Quốc cách Vu Sơn không xa, chỉ vài trăm dặm là đến. Diện tích của nó nhỏ hơn nhiều so với Đại Linh, thuộc về một trong những phó quốc.

Bây giờ do Mộc Lê vương làm chủ.

“Đây ngược lại là vận may.” Trương Vinh Phương đã hiểu sơ sơ tình huống ở Hợp Quốc. Hắn biết đạo Huyết Tiên ở đó phát triển khá tốt, bây giờ cục diện bị uy hiếp, chỉ cần có đủ lợi ích, hắn ra tay giải quyết cũng coi như hợp tình hợp lý.

Mặt khác, bây giờ hắn đúng lúc muốn tìm một mục tiêu thích hợp để kiểm tra xem việc đánh chết tàn thần ở bên trong Thái Hư có thể giết chết hoàn toàn hay không.

“Đúng lúc. Ngày mai điểm thuộc tính vừa đầy trăm, sẽ lấy được năng lực tiếp theo, cơ hội chiến thắng sẽ càng lớn hơn.”

Sau khi quyết định, Trương Vinh Phương sải bước, quay người, bay vọt về phía dưới ngọn núi phủ tuyết.

Vốn hắn nghe nói trên đỉnh núi tuyết có di chỉ của tàn thần Mật giáo, nhưng bây giờ không cần đi tìm nữa, hắn đã có một mục tiêu tốt hơn để lựa chọn.

Ngày hôm sau.

Trở lại con đường núi hướng đến Vu Sơn.

Một bóng người đỏ sẫm đang lững thững, không nhanh không chậm tiến về phía đường núi xa xa.

Bước chân của hắn nhàn nhã như thể đang dạo chơi trong rừng, thế nhưng mỗi một bước lại có thể dễ dàng đi xa được khoảng vài mét.

Việc này khiến cho người ta có một loại ảo giác có vẻ như hắn đi không nhanh lắm nhưng trên thực tế lại chẳng hề chậm chút nào.

Đây chính là cách vận dụng thường thấy của Phá Hạn kỹ: Súc Bộ

Đến thời điểm này, khả năng hồi phục thân thể và thể lực của Trương Vinh Phương đã đủ để hắn mặc sức sử dụng Phá Hạn kỹ như đi dạo hàng ngày.

Tuy cường độ sử dụng đã được giảm xuống rất nhiều nhưng vẫn có thể thấy rõ: hiện tại, tố chất thân thể hắn đã kinh khủng đến mức nào.

Không lâu sau, Trương Vinh Phương đột nhiên dừng bước. Hắn cảm thấy đã gần đến giờ nên đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại.

Thanh thuộc tính tự động bật lên, ánh mắt hắn dừng trên cột thuộc tính có thể sử dụng.

Lúc này, trên đó đang từ từ xuất hiện thay đổi mới.

99 điểm thuộc tính ban đầu đang dần trở nên mơ hồ, sau đó biến thành 100!

“Thành công rồi!” Gương mặt Trương Vinh Phương toát lên nét vui sướng.

Bình Luận (0)
Comment