Thậm chí còn quỳ trên mặt đất, hai mắt cũng mơ hồ chảy huyết lệ, bắt đầu khóc rống giống như tỉnh ngộ.
Cảnh tượng kỳ dị này khiến cho vẻ mặt của Mộc Lê vương và Phong tướng quân phía sau rung động.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ hoàn toàn không cách nào tin chỉ niệm đạo kinh đã có thể khiến kẻ địch tự ti mặc cảm, quỳ xuống đất xin tha, mắt chảy huyết lệ!
Trương Vinh Phương vốn không ra tay, cả đường chỉ tụng kinh, đi về phía trước.
Lúc tất cả giáo đồ Mạt Tang phía trước nhìn thấy hắn, đều muốn giơ vũ khí lên, nhào tới tấn công.
Nhưng khoảng cách ngày càng gần, cuối cùng những giáo đồ này đều nằm rạp trên mặt đất, ngã nghiêng ở hai bên tuyến đường bốn người họ đi tới.
Tròng mắt không ít người bọn họ chảy ra huyết lệ, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, đồ đao trong tay đều rơi xuống đất, không nắm chặt được nữa.
Trương Vinh Phương vừa khống chế phạm vi ảnh hưởng của sóng âm, khuôn mặt vừa đau thương thở dài:
“Vào giáo phái tà ma giống như chìm sâu vào vũng bùn mà không hay biết, đợi đến lúc phát hiện thì toàn thân đã dơ bẩn.
Nhìn những giáo đồ này, bọn họ đối mặt với kinh thánh rót vào người, có thể tỉnh ngộ hoàn toàn, quỳ xuống đất chảy huyết lệ, chứng tỏ bản tính không xấu, có lẽ những người này còn cứu được, lát nữa ra ngoài hãy cứu chữa cẩn thận.”
Lúc này chính là thời điểm thống nhất tư tưởng, tiện thể truyền giáo.
“Đệ tử ghi nhớ rồi!” Hồng Hiển đạo nhân vội vàng cung kính nói.
"Ừm." Trương Vinh Phương gật đầu, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Còn chảy máu được thì chứng tỏ những người này không phải Bái Thần, cho nên có thể bắt về tẩy não cứu chữa.
Số còn lại tuy ngã xuống đất không dậy nổi nhưng ít đổ máu, tất nhiên là Linh Vệ Linh Lạc.
Số người này đương nhiên không cứu được nữa. Đợi sau khi diệt giáo thì toàn bộ đều phải chết.
Rất nhanh, Trương Vinh Phương đi đến cuối đại sảnh, tạm dừng lại phía trước vị trí cửa đá bị va chạm.
Kết cấu kiến trúc màu xanh sẫm vô cùng đơn giản.
Chỉ là một đại sảnh, phía sau thần điện, hai bên có rất nhiều phòng nghỉ ngơi và sảnh cúng tế.
"Xuyên qua đại sảnh này, bên trong chính là thần điện chủ." Trương Vinh Phương dừng niệm kinh, ngẩng đầu nhìn.
Thần điện chủ là vị trí trung tâm của Mật giáo, có xác suất đối mặt với vị trí Thái Hư Mật thần rất lớn.
“Lão tổ, chúng ta nên đi vào như thế nào?” Lúc này Hồng Hiển đạo nhân cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn ta đã biết lợi hại.
Một khu vực trung tâm của Mật giáo tất nhiên có Thần Phật Thần Uy khổng lồ tồn tại, tùy tiện tiến vào rất có thể gặp phải nguy hiểm cực lớn khó lường.
Trừ khi phía sau có Thần Phật Thần Uy mạnh mẽ hơn chèn ép, giống như Thần Tướng diệt giáo năm đó.
Nếu không chỉ có thể dựa vào bản thân đối mặt với Thần Uy.
"Bổn tướng có mời Địa Mẫu Thần, có lẽ có thể triệt tiêu không ít Thần Uy! Sau đó có thể ép Tinh Đồng đó ra ngoài!” Phong tướng quân cắn răng lên tiếng.
Lúc này nhất định phải tự ra tay phối hợp, không thể giấu diếm. Nếu không lát nữa đối mặt với Thần Uy, muốn chạy cũng không kịp.
Có chút lơ là thì chắc chắn sẽ chết!
"Không cần như thế."
Trương Vinh Phương giơ tay ngăn lại.
Hắn lẳng lặng nhìn về phía mặt tường.
"Bọn họ đã tự ra ngoài rồi."
Tự ra ngoài?
Có ý gì chứ?
Ba người họ rùng mình, nhìn lên mặt tường theo tầm mắt của Trương Vinh Phương.
Nhưng nơi đó chỉ có phù điêu tranh vẽ của cửa đá vỡ nát trước đó, còn lại chẳng có gì cả.
"Không đúng!" Bỗng nhiên Mộc Lê vương nhận ra cái gì đó đầu tiên, ông ta cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Không biết từ lúc nào mặt đất dưới chân bốn người họ hiển hiện ra từng đường vân màu xanh dữ tợn trong lúc im hơi lặng tiếng.
Không cách nào nhìn rõ những đường vân này ở nơi âm u, nhưng chúng lại như vật sống, lặng lẽ bò đầy toàn bộ đại sảnh này.
"Cẩn thận." Mộc Lê vương vẫn chưa hét lên.
Bỗng nhiên trên bức tường phía trước.
Bịch!
Một tiếng nổ tung vang lên, dường như có vật khổng lồ gì đó đập vào vách tường này.
Tiếng nổ lớn hoàn toàn che lấp lời nói của ông ta, tầng tầng chấn động thay phiên khiến cho toàn bộ đại sảnh bắt đầu rơi đá vụn và đồ trang trí xuống.
"Chú ý né tránh!" Phong tướng quân mạnh mẽ tiến lên một bước, chắn phía trước Mộc Lê vương.
Ầm!!!
Cùng lúc này, một tiếng nổ lớn hơn nổ tung trên bức tường.
Lực lớn lần nữa va chạm toàn bộ vách tường cao hơn mười mét này, khiến nó hoàn toàn nổ tung vỡ vụn.
Vô số đá vụn bắn tung tóe như mưa, bao phủ bốn người họ.
Cùng lúc đó, trên tường cũng có thêm một cái lỗ lớn hình dạng bất quy tắc.
Tinh Đồng trước đó bị đánh chết một lần, lần nữa xuất hiện ở một mặt khác.
Chỉ là lần này, hai mắt hắn tràn đầy màu trắng bạc, rõ ràng sớm đã tiến vào trạng thái Đại Hàng Thần.
Đồng thời trong không gian phía sau hắn không ngừng có từng gợn sóng vặn vẹo khuấy động khuếch tán ra ngoài.