Bây giờ cũng chỉ cần củng cố thêm một hai lần nữa là thành công.
Cứ như vậy, Hợp Quốc này có thể trở thành sức mạnh hậu thuẫn ủng hộ đứng sau Nhân Tiên quan của hắn.
Nguyện vọng từ trước đến giờ của Trương Vinh Phương vẫn luôn vô cùng mộc mạc, đó chính là an cư lạc nghiệp, sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc.
Nhưng theo từng bước tăng tiến, mâu thuẫn giữa hắn và thần phật lại càng lúc càng lớn.
Đến bây giờ đã trở nên lớn đến mức không thể hòa giải được nữa rồi.
Hắn biết rõ, cũng nhờ Nhạc sư phụ nắm giữ cả Linh đình, đàn áp tất cả những kẻ phản đối, mới có thể cho hắn nhàn nhã như lúc này. Nhưng Nhạc sư phụ có mạnh, thì cũng không thể trông nhờ mọi chuyện vào ông được.
Vẫn phải nhanh chóng phát triển bản thân.
Lúc này hắn phóng mắt ra xa, nhìn thẳng vào tổng bộ của Mạt Tang giáo.
“Được rồi, việc này không nên để chậm trễ, bần đạo đi trước thử Mạt Tang giáo này xem, rốt cuộc là có những thành phần gì.”
Hắn vẫn chưa quên mục đích tới đây hôm nay, đó chính là thử giết chết thần phật ở trong Thái Hư, xem có thể thực sự giải quyết nó triệt để hay không.
“Đệ tử nguyện đi cùng ngài!” Hồng Hiển đạo nhân ở bên cạnh nhanh chóng nói.
“Tiểu vương cũng nguyện cùng tiên phong.”
Lúc này Mộc Lê vương cũng là huyết duệ, sức mạnh sinh tồn cực cao. Trong lòng ông ta lại tràn ngập tò mò cực lớn về vị lão tổ Nhân Tiên đạo này.
Trận giao thủ trong nháy mắt vừa nãy đã đánh tan Linh Tướng Tinh Đồng mà chính bọn họ khổ chiến cũng không địch lại nổi.
Bây giờ muốn thực sự bước vào địa bàn của kẻ địch, ông ta không biết có thể được chứng kiến thêm dị lực lớn đến thế nào nữa.
Trong lòng ông ta cũng có phần mong đợi hơn.
“Thân thể vương gia quý giá như vàng, không thể bước vào hiểm cảnh được, hay là để bản tướng đi theo lão tổ thay ngài đi!” Phong tướng quân bên cạnh đã có cảm giác không đúng.
Vốn dĩ giờ ở Hợp Quốc, Địa Mẫu thần giáo đã bị đạo Huyết Tiên đè đầu, bây giờ còn xuất hiện thêm một lão tổ Huyết Tiên, nếu hắn ta không biểu hiện chút thực lực, thì sau này Hợp Quốc còn nơi nào để hắn ta sống yên ổn nữa không?
Cho nên vừa nghĩ thế, hắn ta không thể không gắng gượng chống đỡ cơ thể, chủ động thỉnh cầu.
“Chỉ là một thành lũy thần điện mà thôi, mọi người đi cùng luôn đi.”
Trương Vinh Phương không để bụng chuyện này, nhón chân bước nhẹ, lập tức tới gần tổng bộ Mạt Tang giáo.
Ba người phân phó tướng lĩnh quân đội dưới trướng về các sắp xếp tiếp sau rồi từng người cũng vội vàng đuổi theo.
Nếu chuyến này không thể diệt trừ giáo phái này triệt để, chỉ sợ ngày sau cả Hợp Quốc cũng sẽ vĩnh viễn không có ngày được yên tĩnh.
Rất nhanh, ba người đi theo Trương Vinh Phương rồi cùng đứng trước cổng chính đã bị đạn pháo nổ tung, không còn trọn vẹn nữa.
Qua lỗ hổng nham nhở, bốn người có thể nhìn thấy bên trong là đại sảnh màu xanh sẫm âm u khắp nơi ẩm ướt.
“Đi vào thôi.” Trương Vinh Phương bước lên trước một bước, nhẹ nhàng đẩy cửa đá ra.
Rầm!
Trong chốc lát, khung cửa cánh cửa đá đứt gãy, cửa đá nặng nề hơn mười tấn cứ như một món đồ chơi, bỗng đột ngột bay vụt vào trong.
Cánh cửa khuấy động mảng lớn gió lốc bụi bặm, còn có không ít tiếng kêu la thảm thiết, mạnh mẽ đâm thẳng vào sâu trong mặt tường của đại sảnh.
Rầm!!
Sau tiếng vang, vô số mảnh cửa đá vỡ nát rơi xuống.
Cả đại sảnh ngập trong cuồng phong gào thét, nhất thời chỉ còn tạp âm những hòn đá va chạm nhấp nhô với luồng khí gào thét kịch liệt.
Trương Vinh Phương cất bước đi vào, không hề dừng lại, đi thẳng vào vị trí trung tâm của tòa kiến trúc này.
Trong lòng ba người còn lại kinh hãi, chỉ mới dùng sức mạnh cơ thể đã có thể bộc phát ra thứ khủng bố như thế.
Ba người không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng đuổi theo ở sau lưng, nhắm mắt đi theo Trương Vinh Phương.
Cửa đá bị va chạm vỡ vụn dẫn đến khói bụi cuồn cuộn, lúc này chậm rãi hồi phục lại, lộ ra tình hình của đại sảnh.
"Giết!"
"Thời điểm hiến thân, chính ngay lúc này!"
Từng tiếng hô giết đột nhiên vang lên từ xung quanh.
Từng bóng người bay lên không trung, nhào về phía Trương Vinh Phương đi tới ở đằng trước.
Đồng thời trong bóng tối cũng có linh tuyến màu bạc quét ngang qua, rõ ràng là có Bái Thần tự mình bạo nổ, sau đó công kích tầm xa.
“Vô lượng thiên tôn.”
Trương Vinh Phương cúi đầu.
"Nhữ đẳng đã sớm nhập ma, còn không tự biết mình."
Bỗng nhiên hắn mở miệng niệm đạo kinh.
“Thượng phẩm diệu thủ, thập hồi độ nhân, bách ma ẩn vận, ly hợp tự nhiên.”
Nói ra cũng kỳ, lúc này những giáo đồ Mạt Tang bay nhào tới, vẫn chưa tới gần, giống như bị kinh văn ảnh hưởng, thân pháp ai nấy giữa không trung trở nên lung lay, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt nhanh chóng ứ máu, phủ đầy tơ máu.
Trương Vinh Phương không ngừng đọc kinh văn, lấy hắn làm trung tâm, tất cả giáo đồ Mạt Tang phương hướng hình quạt phía trước đều rơi xuống đất, toàn thân mềm nhũn, cơ thể bất lực, không có sức nhấc nổi tay.