Nhạc Đức Văn không biết mình còn có thể cầm cự được bao lâu, nhưng chỉ cần có thể giải quyết Linh Phi giáo triệt để, là ông có thể tìm cơ hội nghỉ ngơi một chút, dẫn dắt cho đại thế phân tán ra ngoài.
*
Hợp Quốc.
Tổng bộ Mạt Tang giáo.
Trên mặt đất đen khô cằn, Trương Vinh Phương, Mộc Lê Vương, Hồng Hiển đạo nhân và Phong tướng quân, bốn người cùng đứng phía trước, quan sát tổng bộ rách rưới khổng lồ của Mạt Tang giáo.
Sau khi danh tính Trương Vinh Phương bại lộ, trước tiên tất cả thành viên Mạt Tang giáo cố gắng rút về tổng bộ, nhưng bị Mộc Lê vương phản ứng kịp thời mà hạ lệnh chặn đường giết chết.
Qua một phen kịch chiến, Linh Tướng Tinh Đồng và một số ít cao thủ trốn về tổng bộ, những người còn lại không phải bị giết thì cũng là bắt sống.
Ngược lại Trương Vinh Phương không thèm để ý đến Linh Tướng Tinh Đồng đã trốn thoát, đối với những tồn tại như Linh Tướng, chỉ cần chưa giải quyết được gốc rễ, thì dù có giết bao nhiêu lần cũng vô dụng mà thôi, chúng sẽ phục sinh trở lại.
Hắn đã kiểm nghiệm điều này qua rất nhiều lần rồi.
Cho nên, việc cấp bách là giải quyết, không đúng, là trước khi ra tay phải chắc chắn xem mình làm xong có thể nhận được chỗ tốt gì.
“Vương gia có biết, bản quán chủ trăm công nghìn việc, sự vụ dày đặc bận bịu, nếu không phải đệ tử thân truyền đau khổ khẩn cầu nguyện cầu, bản quán chủ cũng không phải đến nơi cách xa vạn dặm thế này đâu.”
Trương Vinh Phương mặc huyết bào, tóc đen dài đến eo, sắc mặt trắng bệch, mơ hồ có khí chất quỷ bí tà dị.
Nhưng nếu có người quan sát tỉ mỉ, thì ngược lại sẽ cảm thấy khí chất tiên phong đạo cốt, từ đạo môn chính thống tự nhiên sinh ra.
Vừa chính vừa tà, hai loại khí chất luân chuyển hỗn hợp, khiến người ta vừa gặp đã khó quên, để lại ấn tượng cực sâu.
Lúc trước Mộc Lê vương chính nhờ điều này, mới có thể vừa liếc mắt đã nhận ra Trương Vinh Phương dù đã cách nhiều năm như vậy.
“Lão tổ nói chí phải, lần này cũng do tiểu vương bất đắc dĩ, hợp sức cả nước cũng chẳng thể làm gì Mạt Tang giáo. Mà bây giờ bản thân hoàng tộc Linh đình còn chẳng thể tự vệ được, huống chi…” Mộc Lê vương thở dài, đã hiểu được suy nghĩ của Trương Vinh Phương.
Vị cao thủ khủng bố đứng thứ sáu Xích Bảng sẵn lòng ra tay giúp đỡ, thì tất nhiên sẽ không quay về tay không rồi.
Cao thủ ở cấp độ này, tất nhiên ông ta cũng phải chuẩn bị đầy đủ phí ra tay tương xứng.
Trong lòng ông ta suy tư, nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Vậy thì, chắc lão tổ đã từng nghe tới, thiên ngoại kim đồng nhỉ?”
“A?” Ánh mắt Trương Vinh Phương lóe lên, thân là nhân sĩ tôn giáo, nếu nói tài liệu quý giá nào khác thì có thể hắn không biết rõ ràng cho lắm. Nhưng hắn lại rất tinh tường về thiên ngoại kim đồng này.
Vì thực ra thiên ngoại kim đồng chính là một vật liệu kim loại đặc biệt chuyên dùng để rèn đúc tượng thần phật, mà trước đó hắn đã từng đi thu thập.
Chất liệu của nó vô cùng cứng rắn, ánh lên màu đồng sáng bóng, cho nên các loại sách tài liệu mới mệnh danh nó là thiên ngoại kim đồng.
Về phần thiên ngoại, đó là vì ban đầu vật này được phát hiện có trong thiên thạch vũ trụ.
Lúc này Mộc Lê vương cũng cắn răng.
“Nếu lão tổ ra tay giúp chút sức cho Hợp Quốc ta, cả Hợp Quốc này sẽ tôn lão tổ là quốc sư, dùng nghi lễ cao nhất để khoản đãi ngài.
Hơn nữa còn có thể lấy một trăm cân thiên ngoại kim đồng ở trong quốc khố ra, tặng cho lão tổ!”
“Ngươi có biết Nhân Tiên đại đạo của ta, cần điều gì nhất không?” Trương Vinh Phương nhìn về phía Mộc Lê vương, không thèm để ý đến những ánh mắt e ngại chung quanh bắn đến người hắn.
“Tiểu vương không biết.” Mộc Lê vương khẽ lắc đầu. Dù ông ta cũng bước vào đạo Huyết Tiên, nhưng lại thuộc về huyết duệ đời thứ hai, thật ra người phụ thuộc trực tiếp là Hồng Hiển đạo nhân.
Lúc này ông ta đối mặt với thủy tổ huyết mạch là Trương Vinh Phương, dù có cảm giác cực kỳ kinh sợ, nhưng thực ra mức độ gần gũi cũng không bằng Hồng Hiển.
“Năm đó, ngươi đã từng hỏi bần đạo, tu hành vấn đạo này có nghĩa là gì đây?” Trương Vinh Phương nói.
“Bây giờ ta trả lời cho ngươi. Nhân Tiên chi đạo chúng ta, chính là vì tự do.”
“Là giống như sông núi giữa trời đất này, bình đẳng tự do cũng như chúng sinh vạn linh khác.”
Thân thể Mộc Lê vương chấn động, trước đó vì hung danh Xích Bảng mang đến một tia kính sợ, lúc này tâm trạng ông ta từ từ bị một cảm giác khác thay thế.
“Nhưng thiên hạ này do thần phật làm chủ...” Ông ta chần chừ không dám nói câu tiếp theo ra khỏi miệng.
“Từ từ rồi sẽ đến, đừng sợ, không nên gấp gáp.” Trương Vinh Phương vỗ vai ông ta.
Mộc Lê vương này thân là hoàng tộc người Linh, trong tay nắm đại quyền, còn có một địa bàn quốc thổ rộng lớn đến thế, tâm chủng mà năm đó gieo xuống, cuối cùng cũng chậm rãi trưởng thành lớn mạnh rồi.