Lúc trước hắn ta ẩn núp trong Đại Quang Minh Giáo minh, âm thầm gắn kết tất cả cao thủ của Giáo minh, cuối cùng dứt khoát dâng tặng tất cả sức mạnh của Giáo minh, tính cả nhánh đại quân tặng cho Nhạc Đức Văn trong một nốt nhạc.
Mưu đồ kinh thiên đến thế này, cũng chỉ có Linh Tướng mạnh mẽ như hắn ta, mới có thể trù tính hoàn mỹ đến thế.
Nhưng lần này, hắn ta đi cùng đường với Nhạc Đức Văn, đi vào tận chỗ sâu của Ngũ Luân Đại tuyết sơn.
“Không chỉ không tìm thấy cao thủ giáo phái, mà ngay cả tạp dịch tôi tớ, Linh vệ Linh Lạc bình thường cũng chẳng hề thấy tăm hơi đâu. Sợ là nơi đây đã được sắp đặt xong xuôi từ sớm rồi.” Sắc mặt Khoa Tây Ốc bình tĩnh, hơi nghiêm lại.
“Thú vị. Vứt bỏ mặc kệ hoàng tộc, không thèm để ý tới Thần Tướng, mặc cho ta tùy ý xử lý, ẩn giấu bản thân đi cực kỳ chặt chẽ. Đúng là cực kỳ thú vị.”
Nhạc Đức Văn cười lạnh.
Ông chắp tay nhìn vào phía bên trong cửa lớn của thần điện, nhìn thẳng pho tượng thần phật cao lớn đứng vững ở kia.
“Ngược lại ta cũng muốn xem thử, các ngươi có thể trốn đến khi nào nữa!”
Ông bỗng chốc vươn tay ra, vung một chưởng đến tượng thần kia.
Rầm!!
Một đợt gợn sóng vô hình vặn vẹo xuất hiện giữa không trung, rồi hóa thành một sinh vật kỳ dị giống như rồng mà không phải rồng, kéo dài ra gần cả trăm mét, đập mạnh vào tượng thần.
Ào!
Không có tiếng động vang trời, chỉ giống một luồng gió mạnh quét ngang qua.
Trên bề mặt tượng thần lại dần dần chậm rãi xuất hiện vô số vết rạn.
Loạt xoạt một hồi, cả một bức tượng thần cao tới hơn ba mươi mét bị chấn động vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ, rơi lả tả trên đất.
Trong thần điện xuất hiện cuồng phong bốn phía, đồng thời cuốn lên vô số vụn băng hạt tuyết.
Nhạc Đức Văn hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi đó. Ông chỉ mới tiện tay vung lên mà thôi, thực ra không muốn đánh nát thần uy còn sót lại bên trong tượng thần kia. Nhưng luồng sức mạnh trong cơ thể lại quá mạnh.
Mạnh đến mức ngay cả chính ông cũng hơi kinh ngạc.
“Đi thôi, quay về.” Ông đưa mắt nhìn Khoa Tây Ốc.
“Ngươi càng ngày càng mạnh.” Trong mắt Khoa Tây Ốc lộ vẻ sợ hãi: “Chẳng trách bây giờ Linh Phi giáo không dám xuất hiện. Nếu là ta, ta cũng không dám đâu.”
Chỉ là một chưởng tiện tay thôi, dùng chưởng phong đơn thuần mang theo ý chí khí thế là đã có thể phá nát tượng băng Linh Phi Thiên to lớn đến thế, mà khoảng cách còn gần cả trăm mét.
Sức mạnh như thế, quả là đáng sợ.
“Đi thôi.” Nhạc Đức Văn không nhiều lời nữa. “Cố gắng tìm được bọn chúng trong ngày chuyển đổi giao giới, khiến bọn chúng suy yếu. Nếu không…”
Ông ngừng lại.
“Nếu không cũng chỉ có thể tự chuẩn bị cho bản thân thôi, đến lúc đó là trận chiến cuối cùng, khó liệu sinh tử được.”
Linh Phi Thiên sẽ không cho phép ông xây dựng một Đại Giáo Minh thay thế cả Linh Phi giáo.
Đây là vòng chuyển giao giữa cũ và mới, cũng là gút mắc tranh chấp giữa nội bộ thần phật với nhau.
Một bộ phận lớn Thiên Thần Địa Mẫu liên hợp lại với nhau, nghịch phản tầng thống trị của Linh Phi giáo, bước này mới chính là nút thắt cuối cùng để ông hoàn thành sự nghiệp to lớn của Đại Đạo Giáo.
Chỉ khi hoàn thành việc này, ông mới có thể khiến Đại Đạo Giáo trở thành lãnh tụ của Đại Giáo Minh, vững chắc thật sự đến muôn đời, trở thành giáo phái mạnh mẽ hơn cả Linh Phi giáo!
Khoa Tây Ốc thở dài, nhìn vụn băng rơi đầy đất, trong lòng có tán thưởng, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác an tâm càng ngày càng đậm.
Đại Giáo Minh có Nhạc Đức Văn tọa trấn, không phải lo gì nữa rồi!
Chỉ là hắn ta không hề chú ý tới, lúc này dưới đáy mắt Nhạc Đức Văn lóe lên một tia đau đớn.
Bây giờ bản đồ cả Đại Linh to lớn, gần như chiếm cứ nửa lục địa của toàn bộ thế giới.
Thế giới bát ngát khổng lồ như vậy, rót tất cả sức mạnh vào cơ thể một người duy nhất, tất nhiên thăng cấp mà nó mang tới sẽ vô cùng kinh khủng.
Nhưng, cho dù có là Nhạc Đức Văn có tu vi văn công ở cảnh giới Phản Hư, cũng đã có xu thế không thể chống đỡ nổi nữa.
Đã lâu rồi ông không hề ngủ.
Mỗi khi ngủ, ông đều nằm mơ. Trong mơ tràn đầy vô số oan hồn, vô số tai nạn, tình cảnh thảm thiết xông thẳng vào tâm thần ông, khiến ông không được an tâm chút nào.
Nhưng hiện tại, cốt lõi của cả Đại Giáo Minh đều đang chồng chất lên vai mình ông, ông tuyệt đối không thể có một chút dấu hiệu suy yếu nào được.
Mà Nho giáo, cũng là một nước cờ ông cố ý phối hợp với Linh Tín Đế mà sắp đặt sẵn. Chính là để hóa giải gông xiềng thâm căn cố đế về Linh Phi Thiên trong lòng bách tính bình dân và quân đội.
Đồng thời cũng có hiệu quả chia sẻ áp lực đại thế giúp ông.
Nhưng cho dù có như thế, đại thế vẫn đang điên cuồng tràn vào tâm thần ông, cố gắng nâng cao nó đến vô hạn.