Sắc mặt Hồng Hiển đạo nhân cuồng nhiệt giơ hai tay lên cao.
"Đây chính là thuỷ tổ của đạo Huyết Tiên ta! Người sáng lập Nhân Tiên lộ!! Nhìn thấy không!? Nhìn thấy không!!?
Coi như là thần phật thì sao chứ!? Vẫn phải sợ hãi lùi bước ở trước mặt thủy tổ chúng ta mà thôi!!"
"Thấy được không!!? Cho dù không Bái Thần, chúng ta cũng không cần phải sợ hãi đám thần phật đó!! Cho dù không Bái Thần! Chúng ta cũng có thể tìm được đường sống như bình thường!!!"
Ông cười lớn, cười cười, rồi bỗng dưng hai mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ nóng, bản thân ông lại không hề hay biết.
Tiếng cười the thé không ngừng kích động trong đại sảnh, chói tai mà vang dội.
*
Trong lúc đó.
Trương Vinh Phương lại khôi phục chiều cao chín mét đứng đằng trước một cánh cửa màu xanh lục cao bằng hắn, vẫn không nhúc nhích.
Hai bên là thông đạo rộng lớn uốn lượn, âm u mà vắng vẻ.
"Lại nữa rồi."
Trương Vinh Phương thở hắt ra, lượng hô hấp to lớn làm dòng khí hóa thành gió thổi lên trên cánh cửa, phát ra tiếng vù vù nhỏ bé.
'Hình như ngươi lại lớn hơn rồi.' Giọng nói có chút khó tin của Bạch Lân vang lên.
'Rất bình thường, dù sao còn đang phát triển mà.' Trương Vinh Phương thuận miệng ứng phó: 'Có người nói người bình thường phải đến ba mươi tuổi mới có thể dừng phát triển. Bây giờ ta mới hai mươi mấy tuổi, còn sớm chán.'
'...' Nói ra lời này, đến quỷ đều không tin. Bạch Lân không phản bác được.
Cao chín mét. Độ cao như vậy ở toàn bộ Đại Linh e là cũng không tìm ra được người thứ hai.
Có lẽ đúng như hắn tuyên truyền vậy, nhân tiên chính là người cao giống như ngọn núi?
'Bây giờ phải làm thế nào? Đẩy cửa đi vào sao?' Trương Vinh Phương hỏi.
'Trong nháy mắt khi đi vào, có thể ngươi sẽ gặp phải công kích lớn nhất, cũng có thể sẽ gặp phải những nguy hiểm chưa biết khác. Thế nên trước khi tiến vào, ngươi cần phải làm tốt tất cả chuẩn bị.
Mặt khác, Thái Hư của thần khác nhau thì hoàn cảnh cũng hoàn toàn khác nhau, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ gặp phải tất cả phiền toái.' Bạch Lân nhắc nhở.
'Chiến đấu bên trong Thái Hư, rốt cuộc tính là thực sự hay là giả? Là hiện thực hay là ảo giác?' Trương Vinh Phương hỏi.
'Thật hay giả thì như thế nào? Nếu như ngươi chết bên trong Thái Hư này, trở về cũng sẽ chết thôi. Đến mức đó rồi, phải ảo giác hay không thật ra thì đã không quan trọng. Nguyên nhân là tất cả đều tác dụng lên ý chí tinh thần của ngươi.'
'Giống như cảnh trong mơ à? Nếu như là ảo giác, nếu như ta có thể có sức mạnh tâm thần rất mạnh, ta có thể trở thành sự tồn tại cực mạnh không gì không thể bên trong Thái Hư không?' Trương Vinh Phương đại khái hiểu, Thái Hư dường như cũng là một loại không gian tinh thần cùng loại với hư ảo.
Tiến vào Thái Hư giao chiến, về bản chất thật ra chính là ý chí tinh thần giao thủ với thần uy thần phật.
'Ta nhớ rất lâu trước đây, Thần Chủ của ta đã từng nói với ta rằng tâm thần của một người là có hạn. Bất kể người này dù có kiên cường như kim thiết như thế nào, tổng sản lượng tinh thần của người đó đều là cố định, có cực hạn.
Hắn gọi tổng sản lượng tâm thần đó là tâm lực.' Bạch Lân giải thích.
'Tâm lực?'
'Đúng vậy, độ mạnh yếu của tâm lực do lượng tinh lực mà cơ thể có thể cung cấp quyết định. Tinh lực của cơ thể thì do thức ăn mà mình ăn, nước uống, chất lượng giấc ngủ nghỉ ngơi vân vân quyết định.'
'Thế nên tâm lực của mỗi người do tinh lực của cơ thể quyết định nhiều hay ít, tổng số cứ là từng đấy thôi.
Khi giao chiến bên trong Thái Hư, nếu như không sử dụng tiết kiệm, tùy ý tiêu xài hết thì rất nhanh sẽ chết đi.' Bạch Lân giải thích tường tận.
Không hổ là nhà có một người già như có một bảo bối, Trương Vinh Phương nháy mắt thấy được trên thanh thuộc tính của mình có thêm một nhóm thuộc tính mới.
'Tâm lực: Số lượng không biết, phương pháp đo lường tính toán, đợi bổ sung.'
Trong lòng hắn lại có nhận thức mới đối với quy luật vận chuyển của thanh thuộc tính, sau đó tiếp tục hỏi Bạch Lân.
'Tinh lực quyết định tâm lực, vậy công pháp như Kim Thiềm công…'
'Ta suy đoán, Kim Thiềm công của Cảm Ứng môn mà ngươi tu hành, sở dĩ là công pháp tu hành dành riêng cho Nguyệt Vương, có lẽ chính là một cách để thử tăng cường tâm lực.' Bạch Lân trả lời.
'Vậy tâm lực của ta bây giờ như thế nào? Đi vào có thể đánh được sao?' Trương Vinh Phương có chút bận tâm.
'Ngươi cảm thấy tinh lực của ngươi ra sao?' Bạch Lân hỏi ngược một câu.
'Hình như… coi như cũng được?'
Trương Vinh Phương nhếch miệng cười, đột nhiên vươn tay đẩy cửa.
Thình thịch!
Cánh cửa mở rộng ra, một đoàn ánh sáng màu lục bên trong đó chợt kéo dài ra, hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể hắn.
Tất cả xung quanh chợt biến dạng.
Trương Vinh Phương chỉ cảm thấy đầu chợt váng, khi tỉnh táo lại thì mình đã đứng ở trong một rừng cây rậm rạp rồi.