Rừng cây xung quanh giống y như đúc đất rừng bên ngoài tổng bộ của Mạt Tang thần điện.
Nhưng điểm khác biệt là, ở đây vẫn còn y nguyên không có chút tổn hại nào.
Cùng lúc đó!
"Giết!!"
Từng tốp giáo đồ áo xanh lục che mặt mang theo vẻ điên cuồng nhào tới gần từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ nhảy xuống từ khe hở giữa các cành cây, nhảy lên từ lớp bùn đất phía bên dưới, lao nhanh ra từ bên trong rừng cây, thậm chí còn có người nhảy xuống từ giữa không trung ngay phía trên.
Bốn phương trên dưới đều vây quanh toàn bộ.
Trương Vinh Phương ngắm nhìn bốn phía, ngay cả tia sáng cũng bị quá nhiều người bịt mặt mặc áo xanh lục chặn lại, gần như không thấy được bao nhiêu ánh sáng.
"Cuộc đấu tranh không có ý nghĩa."
Hắn hít một hơi thật dài, bỗng nhiên há mồm.
Vù!!!
Một sóng âm rung động mà người thường không thể nghe thấy được lập tức lan ra từ trong miệng hắn.
Lấy Trương Vinh Phương làm trung tâm, ở phạm vi hai mươi mét xung quanh, tất cả người bịt mặt áo xanh lục rậm rạp nhào đến đều bị thổi bay ngược rơi xuống ra sau.
Đủ tận mấy trăm đám người, trong nháy mắt đã đều lặng im.
Người bịt mặt rơi đập trên đất rừng, trên chạc cây như mưa rơi. Đại đa số đều không còn một tiếng động, chỉ có số rất ít vẫn còn thất khiếu đổ máu, khóc nhọc đứng dậy.
Trương Vinh Phương không để ý đến, chậm rãi tiến về phía trước, ngẩng đầu nhìn về phía tổng bộ Mạt Tang trong rừng cây.
Nơi ấy có từng đợt âm thanh vù vù nho nhỏ đang không ngừng truyền ra.
Nhìn từ xưa, ở giữa rừng cây không nhìn thấy tòa kiến trúc cao lớn là tổng bộ Mạt Tang đâu.
Trái lại có một đại thụ tán xòe vô cùng to lớn che phủ tảng lớn cây cối đất rừng xung quanh phía dưới.
'Cẩn thận, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng! Ở chỗ này, những tín đồ mà ngươi giết chết kia còn có thể nhanh chóng sống lại!' Bạch Lân nhắc nhở.
'Được.'
Trương Vinh Phương cũng không nán lại, tinh thần đồng thời tập trung cao độ phòng bị xung quanh.
Hắn nhìn như bước đi chậm rãi, vốn lấy chiều cao kinh khủng chín mét lúc này của hắn, từng bước một đều có thể mang ra một chút rung động. Một ít cây cối hơi thấp một chút, ở bên cạnh hắn giống như là cỏ dại, bị hắn tiện tay quơ một cái là gãy ngang đổ xuống đất.
Theo bước chân từ từ đi về phía trước, khoảng cách giữa hắn và cây đại thụ lớn nhất kia cũng đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Bỗng bước chân của hắn dừng lại, tiên cơ ngăn địch phát ra cảnh báo.
Trương Vinh Phương cấp tốc nâng hai tay lên, bảo vệ mặt mình.
Một giây sau.
Vụt vụt vụt!!!
Trong nháy mắt, cây đại thụ ngay phía trước hơi chao đảo một cái, giữa tán cây đột nhiên bắn ra vô số dây leo rậm rạp.
Toàn thân những dây leo ấy có màu xanh lá đậm, hoa văn giống như làn da của người chết đuối, tái nhợt mà sưng vù.
Mỗi một sợi dây leo màu xanh lục đều to bằng cánh tay của người trưởng thành, như mưa rơi khắp bầu trời đánh về phía Trương Vinh Phương.
Phụt phụt phụt phụt!!
Trong nháy mắt một mảnh tiếng va chạm dày đặc nổ tung.
Tất cả dây leo chui vào mặt đất, mà tại chỗ cũ thân hình của Trương Vinh Phương đã biến mất từ lâu.
Trong lúc tất cả sợi dây leo hơi chần chờ.
Oành!!
Một huyết ảnh ầm ầm nổ tung, phóng thẳng về phía vị trí của đại thụ từ một chỗ khác.
Thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch!!
Dây leo tạo thành từng mảng nhanh chóng đánh tới, công kích và ngăn trở huyết ảnh xông tới.
Nhưng vẫn là quá chậm.
Khoảng cách mấy ngàn mét, huyết ảnh chỉ dùng không đến 10 giây đã vượt qua được, các bức tường xanh lá do tầng tầng lớp lớp dây leo đan thành trên đường đều bị mạnh mẽ vỡ ra từng cái lỗ lớn.
"Kẻ xúc phạm thần!! Chết!!" Vô số cành lá của đại thụ cao hơn trăm mét đụng vào nhau, cọ xát, phát ra tiếng rống giận giống như tiếng người.
Ở giữa thân cây của đại thụ, một khuôn mặt người không rõ xuất hiện, cùng lúc đó mặt người cấp tốc rõ ràng, lồi lên, sau đó thế mà lại nhô ra khỏi cành cây, rời khỏi nó.
Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, chỉ trong một giây, một người cây khổng lồ cao tới hơn mười mét đã thoát ly sinh ra từ trong đại thụ.
Toàn thân người cây khổng lồ cường tráng cuồn cuộn cơ bắp, phía sau có ba cái đuôi dây leo thật lớn, nơi ngực có một đường nét điêu khắc hình báo tuyết.
Lúc này nó đứng thẳng dậy, vừa lúc đối mặt hướng bóng người màu máu xông tới gần.
Nó giơ tay, đấm xuống thật mạnh!
Ầm ầm!!!
Một tiếng nổ đinh tai.
Cơ thể Trương Vinh Phương chấn động mãnh liệt, bị lực lượng khổng lồ đánh cho lùi lại hơn mười bước.
Mỗi khi lùi về một bước, bùn đất dưới chân hắn đều sẽ tự động vươn ra từng cánh tay đen, cố gắng cố định hắn tại nguyên chỗ.
'Ngươi phải mau chóng lên. Bọn ta tạm thời đang giúp ngươi chống đỡ thần uy, nhưng sẽ không chống được bao lâu đây. Tuy số lượng của bọn ta nhiều, nhưng nơi này là sân nhà của Mạt Tang Thần.' Bạch Lân trầm giọng nghiêm túc nói.