'Đúng thế.' Bạch Lân dường như dự cảm được hắn muốn làm gì, nhất thời trái tim cũng treo cao lơ lửng, căng thẳng.
"Vậy thì…"
Dưới chân Trương Vinh Phương bỗng nhiên nổ tung ra một cái hố khổng lồ.
Thân thể của hắn nhấc lên khỏi mặt đất, bay lên nhằm về phía Mạt Tang Thần như tên lửa.
Từng sợi linh tuyến sượt qua người hắn như mưa rơi, nhưng không có một sợi nào có thể tinh chuẩn đâm trúng hắn.
Giống như biết trước, hai tay của Trương Vinh Phương không ngừng vỗ và mượn lực trên linh tuyến màu bạc, tách ra càng nhiều linh tuyến hơn.
Lúc này linh tuyến màu bạc đã chỉ có thể cắt một đường nhợt nhạt trên bàn tay của hắn.
Sau khi chồng huyết liên và Chung Thức lên, năng lực Da thịt sắt thép đã đạt đến cường độ phòng ngự hoàn toàn vượt qua trước kia.
Qua trong giây lát hắn đã đi tới bầu trời bên trên Mạt Tang Thần.
Trương Vinh Phương giang hai cánh tay, quan sát đoàn linh tuyến màu đỏ to lớn phía dưới.
"Kết thúc đi."
Thình thịch!!!!
Ầm ầm một tiếng vang nhỏ nổ tung.
Trong nháy mắt này, tất cả máu thịt của Trương Vinh Phương trừ đầu và xương cốt ra hoàn toàn nổ tung, hóa thành một cơn lốc đỏ sậm tạo thành từ các miếng thịt vụn vỡ, toàn bộ bao phủ lên đoàn linh tuyến màu đỏ.
Xẹt!!
Vô số khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Tiếng rú thảm của Mạt Tang Thần hỗn loạn ở trong đó, càng ngày càng yếu, càng ngày càng nhỏ.
Toàn bộ Thái Hư cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, ánh sáng trên bầu trời cấp tốc mờ dần, một vết rạn màu xám dài hẹp đột ngột xuất hiện trên lực trường trong suốt ngăn trở bốn phía.
'Đi mau!! Mau đi ra!' Bạch Lân kêu to.
Lúc này cơ thể Trương Vinh Phương mới tái sinh gần một nửa, lượng lớn máu tươi hoàn thành tái tạo nội tạng và cơ bắp cơ bản của hắn.
Còn không đợi hắn hoàn hồn, đã cảm giác ở sau lưng có một luồng lực lượng nhu hòa nâng mình, kéo mình bay đến một khe hở trên bầu trời.
"Đây là!?" Hắn ở trên cao cúi đầu nhìn xuống.
Toàn bộ vùng đất Thái Hư này đang bắt đầu sụp đổ, vỡ vụn.
Từng mảng đại địa rơi xuống như ghép hình, lộ ra vực sâu thâm thúy đen kịt một màu phía dưới.
Rừng cây hay là bùn đất, hòn đá, kiến trúc, thậm chí thi thể của giáo đồ Mạt Tang giáo để lại trước đó, lúc này cũng bắt đầu hơi lập lòe vặn vẹo.
Giống như là màn hình ti vi tín hiệu không tốt, sáng tối chập chờn, hình thể chi tiết cũng bắt đầu dần dần mơ hồ.
'Đi!!'
Theo Bạch Lân hét lớn một tiếng.
Trương Vinh Phương phối hợp bà ta đi lên, nhảy vào khe nứt trên bầu trời.
Phốc!
Hắn giống như đi qua một tầng mặt nước, trước mắt hơi hoa, bản thân đã trở về trong nháy mắt.
Cũng chính là trong thông đạo thần bí kia.
Xung quanh hoàn toàn im ắng tĩnh mịch, chỉ có cánh cửa trước mặt Trương Vinh Phương, hoa văn báo tuyết ba đuôi đại biểu cho Mạt Tang giáo bên trên đó chậm rãi mờ dần rồi biến mất.
Cánh cửa hiện ra màu trắng xám trống không trơn truột như là mặt kính.
Trương Vinh Phương thở hồng hộc mấy hơi, cúi đầu nhìn chính mình, vừa để triệt để diệt thần, hắn tự bạo hầu như tất cả máu tươi trong cơ thể, chỉ để lại một chút máu dùng để tái sinh.
Có thể nói cơ thể bây giờ của hắn thoạt nhìn vẫn là ngoại hình ban đầu, nhưng trên thực tế trọng lượng chỉ có mấy chục cân.
Toàn bộ là cái thùng rỗng.
Bởi vì không có đủ dinh dưỡng để máu tươi cải tạo nên chỉ có thể tạm thời như thế.
'Bạch Lân?'
Không ai trả lời.
"??" Trương Vinh Phương nhíu mày, Bạch Lân ngày xưa vẫn tích cực, lúc này thế mà lại không có động tĩnh gì?
Hắn khoanh chân cố định, chờ đợi tự động rời khỏi nơi đây.
Lúc này trạng thái cơ thể suy yếu, khiến hắn không muốn làm bất kỳ động tác nào tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Nhưng một phút.
Hai phút.
Cho đến hơn mười phút sau, Trương Vinh Phương vẫn không bị truyền tống quay lại hiện thực.
Hắn mở mắt ra, cảm giác có chút không đúng.
Trong thông đạo hai bên trống trải cao lớn âm u, chỉ có một mình hắn khoanh chân ngồi tại chỗ.
U ám.
Vắng vẻ.
Trương Vinh Phương mơ hồ còn có thể nhìn thấy không khí xung quanh bên trong đó có từng sợi sương mù chậm rãi lơ lửng.
Sương mù màu trắng rất giống từng mảng mạng nhện, màu sắc giống với Nghi Vân Ngụy Vụ.
Hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cảm giác tất cả vết thương trên cơ thể đều khép lại, đã không còn chảy máu ra ngoài nữa thì mới chậm rãi đứng lên.
'Nguyện Nữ?' Không ai trả lời.
'Huyết Thần?'
'Đại Linh Dục Thiên?'
Hắn thử liên hệ từng Tàn Thần hiện diện ở trên người hắn.
Nhưng đều không có ai trả lời.
'Đúng rồi, tuy bọn họ quả thật có liên hệ với ta, nhưng bản chất của bọn họ là tồn tại ở bên trong Thái Hư của mình, mà không phải ở trên người trong cơ thể của ta.
Chẳng qua bởi vì bọn họ đặt nhiều sự chú ý lên người ta nhiều hơn, nên mới xuất hiện tình huống như là huyết liên.'