Trương Vinh Phương tiếp xúc nhiều với Bạch Lân hơn, cũng dần dần quen thuộc với sự tồn tại thần phật này.
Lúc này trong lòng hắn rất nhanh đã tìm ra lời giải đáp.
'Xem ra, tất cả chỉ có thể tự dựa vào chính mình.' Hắn thở hắt ra, cơ thể cấp tốc thu nhỏ lại, khôi phục chiều cao một mét tám.
Trong hoàn cảnh không rõ ràng như thế này cần phải giảm thiểu động tĩnh, sau đó chậm rãi thăm dò.
Quá mức cao to ngược lại sẽ tăng lớn động tĩnh, bất lợi cho việc ẩn núp.
Roạt một chút, đứng người lên.
Trương Vinh Phương nhìn sang phía bên trái.
Trong con đường kim loại cao rộng trống trải, trên mặt tường có mấy vết lốm đốm màu đen như bị vẩy mỡ, trong góc phòng có chữ viết tỏa văn mà hắn quen thuộc.
Hắn chỉ biết một phần nhỏ trong đó.
Dưới Ám Quang Thị Giác, tuy khoảng cách đã xa lại còn không đủ ánh sáng nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ nội dung bên trên đó.
'Thái hữu hồn, tên là uyên.'
Phần chữ ở giữa không còn rõ ràng nữa, dường như đã trải qua rất nhiều sự mài mòn.
Vù.
Trương Vinh Phương thử giơ tay lên sờ soạng về phía bên trái.
Phụt.
Một tầng sức mạnh ngăn trở vô hình giống lớp thủy tinh mỏng, bị ngón tay nhẹ nhàng đâm phá.
Trương Vinh Phương sửng sốt, vị trí vẫn không thể vào trước đó nay lại vào được rồi?
Hắn lại giơ hai tay lên mò sang phía bên trái.
Lúc này hắn không chạm đến bất kỳ thứ gì cả.
Sau đó, hắn lại đưa tay sờ soạng không trung phía bên phải.
Cũng không có chạm vào bất kỳ thứ gì tương tự.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, dừng lại, hít mấy hơi thật sâu, xác định nơi này có không khí có thể hô hấp được.
Rồi mới nhìn chằm chằm xung quanh.
'Có lẽ, nguyên nhân ta không thể trở về thực tế cũng là bởi vì Thái Hư Mạt Tang mới vừa bị phá hư.'
'Có lẽ sự tan biến của Thái Hư Mạt Tang khiến cho ta lấy được tư cách đặc biệt nào đó, cũng có lẽ là làm thay đổi chốt mở nào đó ở nơi này. Nhưng bất kể như thế nào ta cũng cần phải trở về hiện thực, không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.'
Hắn nhìn sang hai bên, quyết định đi qua bên trái.
Trương Vinh Phương giơ chân lên, thử bước sang bên trái một bước.
Bàn chân bước trên mặt sàn của con đường kim loại, phản hồi lại cảm giác lạnh lẽo cứng rắn.
Sau khi xác định nó sẽ không sập, hắn tiếp tục bước về phía trước dọc theo con đường bên trái.
Két.
Két.
Tiếng bước chân nho nhỏ, trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này cũng khó tránh khỏi việc tạo ra tiếng vang.
Bỗng hắn quay phắt đầu lại, nhìn cánh cửa mà mình vừa rời đi.
Nơi ấy là một vùng vắng vẻ, chỉ có mặt tường kim loại màu xám đen.
Không thấy cửa đâu cả?
Trương Vinh Phương rùng mình trong lòng, mình mới đi ra vài bước mà đã xuất hiện biến hóa.
Nhưng bây giờ, không có đường để quay về nữa.
Hắn quay đầu lại, ổn định tâm thần tiếp tục đi phía trước, chậm rãi tiến lên.
Rất nhanh, mười mét, hai mươi mét.
Một trăm mét.
Phía trước xuất hiện một cửa ra hình bán nguyệt.
Bên ngoài cửa ra mơ hồ có ánh sáng nhạt màu xám trắng chiếu vào, tạo ra một đường ranh giới trên mặt đất.
Tiếng gió vù vù truyền vào từ bên ngoài, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, càng ngày càng lạnh.
Cơ thể Trương Vinh Phương cường tráng, hoàn toàn không thèm để ý, trái lại còn tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, hắn đi ra con đường kim loại.
Trong nháy mắt khi vượt qua đường ranh giới ấy, tầm mắt nhất thời rộng mở sáng sủa.
Bên trái của đường ra là vách núi đá dựng đứng đen kịt một màu.
Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt không nhìn thấy bờ đâu.
Phía cuối tầm nhìn là một vầng trăng mờ mờ ảo ảo, không ngừng tỏa ra ánh sáng duy nhất ở đây.
Bên trái là vách núi màu xám đen.
Hắn cúi đầu, đưa tay sờ lên vách núi đá bên trái.
Tảng đá rất cứng, rất lạnh.
Sau đó là bên phải.
Trương Vinh Phương nhìn sang phải.
Nơi xa ở lối đi phía bên phải cũng là một vách đá dựng đứng màu xám đen.
Nhìn từ xa, vách đá đối diện cách nơi này ít nhất phải mấy ngàn mét, có lẽ còn xa hơn không thể đo lường được.
Hắn trầm ngâm một chút, nhấc chân đi đến vách đá đối diện.
Két.
Két.
Két.
Bỗng, Trương Vinh Phương ngừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Mặt sàn kim loại dưới chân đã đi đến tận cùng.
Tiến lên một bước nữa, chính là vực sâu đen nhánh vô ngần.
Nơi đó dường như là một khe núi vực sâu.
Trương Vinh Phương đứng ven sát con đường, nhìn xuống phía dưới.
Bên dưới chỉ có bóng tối.
Hai mặt vách núi vẫn kéo dài xuống, tiến vào trong bóng tối vô ngần, cho đến khi không còn thấy rõ được gì nữa.
Lúc này hắn mới phát hiện, con đường kim loại mà hắn đang đứng lại là một đoạn đường ngắn được khảm vào trong vách núi.
Giống như có người cắt lấy một đoạn ống nước rồi đâm mạnh vào trong vách núi vậy.
'Nơi này rốt cuộc là đâu thế?'
Trương Vinh Phương trở lại tới gần bên trái vách núi, kiểm tra cẩn thận xem trên vách núi đá có manh mối nào hay không.