Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1536 - Chương 1536 - Vực Sâu (2)

Chương 1536 - Vực sâu (2)
Chương 1536 - Vực sâu (2)

Nhưng lần mò một hồi, ngoài con đường ra, vách núi ngắn ngủi dài mấy chục mét này căn bản không có chút dấu vết nào cả.

Rất nhanh, hắn lại trở về trước vách núi, vỗ nhẹ một cái xem độ cứng của vách núi.

'Xem ra phải dùng chút thủ đoạn phi thường rồi.'

Trương Vinh Phương suy nghĩ một chút, bỗng giơ ngón trỏ tay phải ra, ấn nhẹ một cái lên mặt sàn bằng kim loại.

Nhất thời trên mặt sàn có thêm một điểm máu.

Sau đó, hắn bắt đầu ấn thêm nhiều điểm máu ở xung quanh.

Tế bào máu tươi của hắn có thể sống ở bên ngoài cơ thể trong thời gian rất lâu, phối hợp với năng lực Huyết Tinh Truy Tung, lúc này rất thích hợp để định vị.

Rất nhanh, sau khi ấn mười mấy điểm máu ở cửa con đường, Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, trở lại trước vách núi, ngón tay đâm mạnh một cái.

Phập.

Đầu ngón tay thế mà lại không thể để lại bất kỳ dấu vết gì ở trên vách núi đá, chỉ là đụng phải rồi trượt sang một bên, mang ra một đường tia lửa.

'Rất cứng, hẳn là được thôi.'

Hai tay hắn điểm ra nhanh như tia chớp, ấn một cái lên một điểm nhô lên ở trên vách núi đá, mượn lực.

Vụt!

Người hắn đã nhanh chóng bò lên phía trên.

Nhìn từ xa trông giống như một con thằn lằn lớn đỏ sậm đang nhanh chóng leo lên.

Rất nhanh, con đường phía dưới chìm vào trong màn sương mù nhàn nhạt, không cách nào thấy rõ được.

Trương Vinh Phương không có ngừng lại, vẫn đi lên, đi lên nữa.

Một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét.

Bên trên vẫn là một vùng tia sáng màu xám trắng.

Hắn dừng lại, nhìn xuống phía dưới. Bên dưới đen kịt một màu, từ lâu đã không nhìn thấy bóng dáng của con đường kim loại ở đâu.

Hắn nghẹn một hơi.

Trương Vinh Phương tăng thêm tốc độ, tiếp tục leo lên.

Tuy hắn không cách nào đâm thủng được vách núi, nhưng có thể lợi dụng sự điều khiển kình lực tinh xảo, mượn lực từ bất kỳ điểm nhô lên nào trên vách đá, sau đó nhanh chóng đi lên.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Không biết qua bao lâu, hắn đã leo lên rất cao.

Trương Vinh Phương rốt cuộc phát hiện một con đường kim loại giống y như đúc ở phía trên bên phải.

Hắn nhìn qua sương mù, chỉ có thể nhìn được lối đi kia cứng rắn lún vào trong vách đá, lẻ loi, trên dưới đều không có bất kỳ kết nối nào.

Gánh nặng trong lòng được buông xuống, hắn nhanh chóng chuyển hướng bò về phía bên đó.

Rất nhanh, hắn cách lối đi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Vèo.

Hắn tung người, tinh chuẩn rơi lên mặt đường, khuỵu gối rơi xuống đất.

Phù.

Trương Vinh Phương thở ra một hơi, đứng lên quan sát bốn phía.

Nơi này khác với con đường vừa nãy.

Trên vách tường kim loại xung quanh khắc đầy nhiều loại tự phù ở khắp nơi.

Có một bộ phận trong đó là tỏa văn Trương Vinh Phương biết.

Thấy tỏa văn, hắn tức khắc mừng rỡ.

'Xem ra tỏa văn này không đơn giản là chỉ dùng để tế tự thôi.'

Hắn không đi vào lối đi ngay, mà là bắt đầu lần mò phân biệt tỏa văn từng chút một dọc theo vách tường kim loại.

Khác với lối đi của Mạt Tang Thần ban nãy, lối đi này có vẻ mới mẻ hơn một ít, độ sáng của kim loại cũng sáng hơn một ít.

Tỏa văn và những ký hiệu khác trên mặt tường cũng càng mới hơn chút.

Hắn phân biệt từng chút một dọc theo mặt tường.

'Không nhớ rõ đã trôi qua bao nhiêu năm rồi. Ta sắp nổi điên. Không biết có người đến hay không.'

'Nơi đây rốt cuộc là nơi nào? Tại sao ta phải ở chỗ này!?'

'Thật đói. Thật đói '

'Nơi này chính là sự trừng phạt cuối cùng đối với ta sao? Vì sao?'

'Chết đi. Ha ha ha ha, tất cả đều chết đi!'

Từng dòng chữ để lại khiến nỗi lòng Trương Vinh Phương dần nặng nề.

Trên tường kim loại bên này thình lình để lại lời nhắn của một vài người tuyệt vọng.

'Xem ra… sợ là nơi này vẫn không có đường ra.'

Hắn ngẩng đầu, nhìn vào chỗ sâu trong lối đi.

'Nhưng bên Mạt Tang Thần có thể có một cánh cổng Thái Hư, nơi này có lẽ cũng sẽ có.'

Nghĩ tới đây, Trương Vinh Phương tăng thêm tốc độ, thân thể nhẹ nhàng tựa vào vách tường đi tới.

Sợ mặt đất dưới chân bỗng dưng biến mất.

Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn, dù sao tình huống nơi này là như thế nào, ai cũng không biết.

Trương Vinh Phương đi thẳng vài trăm mét vào sâu trong lối đi uốn lượn.

Rất nhanh một cánh cửa kim loại lớn cũng có màu trắng bạc xuất hiện ở trước mặt.

Trong lòng hắn vui vẻ, lại gần bên đó.

Nhưng rất nhanh, cùng lúc khi nhìn thấy cánh cửa, sự vui mừng trên mặt hắn cấp tốc rút đi.

Ngược lại thay vào đó là sự ngưng trọng.

Cánh cửa kim loại ấy chỉ cao ba mét.

Tuy mặt ngoài cũng có màu xám trắng, nhưng hoàn toàn không trơn bóng như gương giống như cánh cổng Thái Hư của Mạt Tang Thần.

Trái lại bên ngoài cánh cửa tràn đầy gỉ sét màu đỏ, vài chỗ đã bắt đầu bắt đầu bong tróc, rơi xuống một chút sắt lá.

Trên chốt cửa cũng toàn là sắt gỉ nhô lên.

Bình Luận (0)
Comment