Mấu chốt nhất là, ở giữa cánh cửa không nhìn thấy bất kỳ hoa văn nào.
'Nếu như nói, hoa văn trên cửa đại biểu cho có thần phật ở bên trong, vậy không có hoa văn thì đại biểu, cánh cửa này đã không có thần phật nữa?'
Trương Vinh Phương vươn tay cầm nhẹ tay nắm, thử vặn qua vặn lại.
Nhưng rất đáng tiếc, nắm tay cứng rắn y như vách núi, không hề có dấu hiệu bị lay động.
Hắn lại thử đẩy vào, cánh cửa vẫn không chút sứt mẻ. Chỉ là lớp gỉ bên ngoài bị tác động mạnh, rơi xuống đầy đất.
Ồ?
Bỗng Trương Vinh Phương khẽ ồ một tiếng, phát hiện sau khi lớp gỉ rơi xuống đất, bộ phận dưới góc phải trên cánh cửa có một hàng chữ nhỏ dần dần hiện lên.
Ban nãy hàng chữ nhỏ này rõ ràng bị lớp gỉ màu đỏ nhạt bao phủ, không thể phát hiện được.
Lúc này nhìn lại, hàng chữ ấy được khắc rất sâu. Hơn nữa cũng dùng tỏa văn mà Trương Vinh Phương biết để viết.
Hắn mừng rỡ, lập tức cẩn thận phân biệt.
“Trần, Quân, Trầm, đã từng du lịch qua đây?”
Trương Vinh Phương đọc lên nội dung của từng chữ nhỏ một.
“…” Hắn hoàn toàn không nói lên lời.
Lẽ nào người đứng đầu Nho giáo năm đó, đã từng đến đây, còn để lại một đống thứ gì thế này?
Trương Vinh Phương suy nghĩ một lúc, nhanh chóng tay phủi sạch toàn bộ đống gỉ sắt mục nát bám trên cánh cửa đi.
Cho dù cơ thể hắn đã bị thương nặng nhưng độ cứng của làn da hắn vẫn cứng rắn hơn kim loại bình thường nhiều.
Lúc này hắn nhấc tay phất qua một cái, giống như cục tẩy, đủ để lau sạch cả một vùng rộng lớn.
Rất nhanh, hắn lại phát hiện thêm một hàng chữ nhỏ dưới góc cửa bên trái.
“Đế Khôn, từng du lịch qua đây.”
Đế Khôn?
Trương Vinh Phương nhíu mày lại, đây không phải tên của Ma binh đệ nhất thiên hạ, thanh binh khí mạnh mẽ trong tay Đế Sư sao?
Hắn tiếp tục tìm trên cửa, không tìm thêm được đầu mối nào mới.
Nhưng ngoài khung cửa, trên mặt tường kim loại xám đen, hắn lại tìm được một lời nhắn mới.
“Đã ba ngày rồi... Không có bất kỳ manh mối nào cả, nếu có người giống như ta, cũng đi vào Thái Uyên, hãy nhớ kỹ, không được đi xuống. Đế Khôn.”
Phía dưới vẫn còn một hàng chữ.
“Được thôi, vậy ta đi lên. -- Trần Quân Trầm.”
Hiểu rồi, hình như hai vị này đang trò chuyện.
Trương Vinh Phương không biết nói gì.
Nhìn vào cái người đệ nhất Nho giáo khả nghi thế này, có vẻ như tính cách và tên tuổi hoàn toàn không giống nhau.
Hắn lại tiếp tục tìm tòi ở chung quanh khung cửa.
Rất nhanh, hắn lại tìm được một lời nhắn để lại.
“Ở đây không có ăn không có uống, ta chẳng thể chèo chống được bao lâu, cánh cổng Thái Hư đã đóng lại rồi, rốt cuộc con đường phía trước dẫn đến nơi đâu? Lẽ nào ở đây thật sự không phải là cánh cổng trường sinh trong truyền thuyết?”
Lần này không để lại tên, Trương Vinh Phương vẫn nhận ra đây là chữ viết của Đế Khôn.
Sau đó hắn nhìn xuống phía dưới, quả nhiên còn một dòng nữa.
“Nơi đây tên là Thái Uyên, chính là vùng đất vĩnh sinh được ghi lại trong cổ tịch. Huynh đài, cổ tịch nói rất đúng, nơi này vĩnh sinh, không phải ngươi vĩnh sinh. -- Trần Quân Trầm.”
Trương Vinh Phương đọc đến dòng này cũng không nhịn được mà cười lên một tiếng.
Trần Quân Trầm này thật là thú vị.
Lần theo dòng bút tích này, hắn phát hiện, ở trên tường trong lối đi phía bên cánh cửa khác, nhìn sơ qua vẫn còn có thể nhìn thấy dòng tin nhắn mơ hồ.
Hắn chậm rãi lần mò, xác định dấu vết để lại trên đường.
Rất nhanh lại có thêm một nhóm văn tự mới.
“Thật là đói... đói quá mà ...” là chữ viết của Đế Khôn.
Dưới đó có lời nhắn đáp lại.
“May mà ta mang đồ ăn, thật là thơm quá đi! -- Trần Quân Trầm.”
Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu, tiếp tục đi tới phía trước.
“Ta ăn bàn tay của mình rồi, có vẻ như sau đó điểm huyệt cầm máu lại vẫn ổn. Hẳn là có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa.”
“Huynh đài, ta đi lên trên, hình như có gì đó không đúng, phía trên chỉ toàn là thứ này thôi -- Trần Quân Trầm.”
Thứ này?
Trương Vinh Phương nhíu mày lại, có thể nhận ra, bắt đầu từ dòng tin nhắn này, tâm tính thoải mái của Trần Quân Trầm đã bắt đầu không còn nữa rồi.
Hắn tiếp tục lần theo lối đi, bắt đầu tìm kiếm lời nhắn tiếp theo.
“Ta sắp không chịu được nữa rồi... Có lẽ, chỉ có thể đi xuống dưới thử xem sao... Thứ này có quá nhiều, chỉ có lối đi mới có thể miễn cưỡng trốn được.”
“Có lẽ ta đã biết cách để rời khỏi nơi này rồi, cũng biết, nơi này là nơi nào... Thái Uyên... Quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lần này Trần Quân Trầm không để lại tên nữa, nhưng vẫn có thể phân biệt được lời nhắn giữa hai người từ chữ viết.
Đế Khôn viết ngoáy xiên vẹo, nét viết của Trần Quân Trầm tinh tế mạnh mẽ, mang theo vẻ đẹp thanh thoát.
Rõ ràng là không cùng đẳng cấp.
Thái Uyên...
Trương Vinh Phương cẩn thận nghiền ngẫm cái tên này, sau đó lại tiếp tục thăm dò phía trước.