Rất nhanh hắn phát hiện thêm một lời nhắn mới trên bức tường lối đi đối diện.
“Không được đụng vào... Đáng tiếc, ta hiểu ra thì đã quá muộn rồi.”
“Đa tạ huynh đài, ngươi chết thê thảm quá, ta chỉ có thể đẩy ngươi xuống đó, ta đi trước một bước.”
Vẫn là cách thức cố định như cũ, phía trên là Đế Khôn, phía dưới là Trần Quân Trầm.
Đến đây, đã không còn bất cứ một lời nhắn nào nữa.
Trương Vinh Phương tìm tòi phần không trung còn lại trong lối đi hết một lượt, không phát hiện điều gì mới.
Mà rõ ràng điểm mấu chốt đều đã được kết tinh trong lời nhắn cuối cùng kia.
“Không được đụng vào? Nghĩa là gì?” Trương Vinh Phương nhíu mày đứng suy tư trước dòng tin nhắn kia.
Lúc này đại não đã từng được cường hóa nhanh chóng xoay chuyển.
Không được đụng vào...
Thứ gì đó có thể đụng vào ở đây có...
Trương Vinh Phương lập tức hiểu ra, trong đầu liệt kê ra nhiều loại suy đoán.
Hắn vô thức đưa mắt nhìn cảnh báo trực giác trên thanh thuộc tính, nơi đó không có bất kỳ lời nhắc nhở nào, rõ ràng có nghĩa là tạm thời ở đây không có uy hiếp nào nguy hiểm.
“Thử từng cái một xem sao.”
Đầu tiên, hắn lựa chọn yếu tố có khả năng lớn nhất.
Vụt!
Đột nhiên hắn tung người lên nhảy cao hơn cả thước.
Bộp.
Rất nhanh, hắn lại rơi xuống dưới, đập ầm ầm trên mặt đất của lối đi.
Không có phản ứng.
“Lẽ nào nguyên nhân là máu của ta?”
Trương Vinh Phương không rườm rà nữa, nhanh chóng rời khỏi lối đi, hít sâu một hơi, nhanh chóng leo xuống dưới dọc theo vách núi.
Hắn cấp tốc lần theo năng lực Huyết Tinh Truy Tung, dễ dàng quay về lối đi Mạt Tang Thần trước đó.
Nhanh chóng thu lại giọt máu trong lối đi.
Hắn quay về chính giữa lối đi kim loại, cũng tức là phía trước cánh cổng Thái Hư của Mạt Tang Thần trước đó.
Ở đây sớm đã trống rỗng, chẳng còn gì nữa.
Trương Vinh Phương không hề do dự, đi đến bên ngoài thông đạo, tới gần vùng biên mặt đất rồi đứng lại.
Bắt đầu đợt kiểm nghiệm thứ hai.
Hắn khom lưng, tụ lực.
Boong!
Lại là một tiếng vang nhỏ, cơ thể hắn đã bật lên cao trên không trung vài thước.
Không được đụng vào sao... Trương Vinh Phương cúi đầu nhìn phía dưới.
Vào lúc dừng lại ở vị trí cao nhất trên không trung, đột nhiên hắn nhắm mắt, trong đầu trở nên sáng tỏ.
Hô...
Hắn cảm giác mình đang rơi xuống dưới.
Một giây.
Ba giây.
Năm giây.
Mười giây!
Rõ ràng căn cứ theo độ cao hắn nhảy lên, giờ đã rơi xuống đất, nhưng hai chân hắn lại không tiếp xúc với bất cứ vật nào.
Cứ như hắn vẫn đang rơi xuống dưới, rơi xuống.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Đột nhiên một luồng gió nhẹ quét qua khuôn mặt Trương Vinh Phương.
Trong gió mang theo hương cỏ xanh, mang theo mùi ẩm ướt nhàn nhạt, còn có chút mùi tanh của mặt đất.
Rầm!
Cuối cùng hai chân hắn rơi xuống đất, nhưng cảm xúc nhận được lại xốp mềm.
Trương Vinh Phương mở mắt ra, gương mặt sửng sốt.
Hắn đã không còn đứng trong lối đi vực sâu vừa nãy nữa.
Xung quanh chỉ toàn là màu xanh sẫm, khung cảnh lọt vào tầm mắt đều là rừng cây xanh um tươi tốt cùng với mặt đất khô cằn đầy vết lửa từng đốt qua.
Phành phạch.
Cách đó không xa, hình như có một con chim to béo bị hắn dọa sợ, vội vàng vỗ cánh bay xa.
“Ta quay về rồi!?”
Trương Vinh Phương cẩn thận dẫm lên bùn đất dưới chân, chắc chắn bản thân mình đã thật sự quay về hiện thực.
Cảm xúc chân thực này lại càng khiến hắn an tâm hơn trước kia.
Trong lúc đó, từng gợn sóng mơ hồ truyền ra từ hoa văn huyết liên phía sau lưng hắn.
“Cuối cùng ngươi cũng quay về rồi!!!” Giọng nói của Bạch Lân lại vang lên trong đầu.
Giọng điệu lo lắng, giống như vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.
“Câu này hẳn phải để ta hỏi ngươi mới đúng, vừa nãy chớp mắt một cái ngươi đột ngột cắt đứt liên lạc với ta, sau đó Thái Hư của ta bắt đầu thu nhỏ một cách nhanh chóng. Đến vừa mới nãy thôi, cả không gian Thái Hư chỉ còn bằng hai phần ba ban đầu thôi! Ngươi mà còn không quay lại nữa, ta sẽ phải chết đó!!!” Rõ ràng Bạch Lân cũng bị dọa cho xám hồn, giọng điệu trở nên kích động.
“Thái Hư thu nhỏ...” Trong lòng Trương Vinh Phương suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ một lúc, nói thẳng ra tình huống vừa rồi mà không hề giấu diếm gì.
“Ngươi có còn nhớ, hai bên khe hở là một lối đi trống trải không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi, làm sao vậy?” Bạch Lân hỏi.
“ Vừa nãy, ta đi dọc theo khe hở, vào trong chỗ sâu của lối đi, đến một hẻm núi có vực sâu rất lớn. Có người gọi nơi đó là Thái Uyên.”
Trương Vinh Phương chẳng hề nói cụ thể là ai nói, nhưng hắn cảm thấy cái tên này hẳn là một mấu chốt, có thể Bạch Lân hiểu sâu biết rộng, có lai lịch cổ xưa sẽ biết được chút gì.
“Thái Uyên... !” Bạch Lân im lặng giây lát, giọng nói lập tức cao vút lên, rít gào.
“Thế mà ngươi lại đi đến nơi đó?! Ngươi điên rồi sao!?” Tâm trạng bà ta lại càng kích động hơn nữa.