“Vẫn còn may là ngươi không sao! Nếu ngươi ở lại đó lâu hơn một chút nữa, sợ là sau này chúng ta đều chết chắc!!”
Trương Vinh Phương có hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Bạch Lân lại có tâm trạng kích động như vậy.
“Ngươi có biết Thái Uyên là nơi nào hay không?”
“ Đương nhiên là biết chứ! Nơi đó... Không đúng! Sao ngươi có thể đến được chỗ đó chứ? Không nên như vậy?!” Bỗng nhiên giọng Bạch Lân lại tỏa ra mùi nghi hoặc nồng đậm.
“Ngươi nói trước đi, rốt cuộc Thái Uyên là gì? Chúng ta cùng đi tìm nguyên do xem.” Trương Vinh Phương nghiêm mặt hỏi.
“Nơi đó... Là nơi vô số người mơ ước, là nơi vô số người muốn theo đuổi. Cũng là nơi khiến vô số người sợ hãi...” Bạch Lân thở dài.
“Cho nên, rốt cuộc nơi đó là gì? Có thể đi vào đó thì có nghĩa là gì?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.
“Nơi đó... Nếu ngươi may mắn, có thể thu hoạch lợi ích khó có thể tưởng tượng tới, nhưng nếu không đủ may mắn...”
Phụ cận Đại Linh, phó quốc -- Ứng Vinh.
Quốc thổ Ứng Vinh hơi lớn hơn Hợp Quốc, trong đó có tứ đại hành tỉnh.
Đô thành tên Húc, ở chính giữa cả quốc thổ.
Lúc này bên trong Húc đô thành.
Một toà tháp gỗ cao chín tầng.
Một lão nhân cao lớn khoác áo lam lộng lẫy, đang lẳng lặng đứng trước lan can bằng gỗ, nhìn vào cảnh sắc phồn hoa thành Húc phía xa.
Phòng ốc xa xa vuông vức, dòng người như kiến, xe ngựa như nước, khói bếp tỏa ra khắp bốn phía.
“Nhạc Đức Văn tới trình độ nào rồi?” đột nhiên lão nhân nhẹ nhàng hỏi.
Sau lưng lão nhân, một người áo lam tóc dài ngồi xếp bằng trên giường gỗ, có hơi cúi đầu.
“Tính toán thời gian, cũng đã đạt tới trình độ Đạt Mễ Nhĩ lúc trước khi chết.” Người áo lam tóc dài trịnh trọng đáp lời.
“Hắn còn có thể chống đỡ được, tính ra cũng là một hán tử.” Lão nhân lộ ra ý cười trào phúng.
“Đáng tiếc... Ngay từ ban đầu, hắn dám ngồi lên vị trí kia, tất cả đã định sẵn rồi. Đợi đến cuối cùng, tiết điểm kia của hắn vừa kết thúc, cũng nên đến ngày chúng ta ra mặt thu hoạch.”
“Ta vốn cho là, hắn không chống đỡ được bao lâu, theo kết quả tính toán, hẳn là hắn đã đến cực hạn vào nửa năm trước rồi. Hiện nay chỉ đang đơn thuần dựa vào ý chí và các loại thủ đoạn nhỏ kéo dài gắng gượng chống đỡ. Cảm giác đau nhức mỗi phút mỗi giây cứ như đào thịt cạo xương đó, cho dù là Cực Cảnh, sợ là cũng không thể chống đỡ được bao lâu. Thật sự không ngờ đến... Hắn ta không chỉ chống đỡ được nửa năm sau, còn ráng chống đỡ áp chế cả mấy Thần Tướng lâu như vậy.” Người áo lam tóc dài lắc đầu than thở.
“Hắn ta đúng là một đối thủ đáng kính nể, bất kể là tâm kế hay là thực lực, và cả ý chí. Cho nên, ta cũng chuẩn bị một tràng pháo hoa rực rỡ nhất cho hắn.” Lão nhân áo lam cười nói.
“Thời cơ thì sao? Cứ tiếp tục chờ như vậy thôi?” Áo lam tóc dài hỏi.
“Đừng nóng vội, thủ đoạn của hắn ta chỉ là chút trò vặt, không kéo dài được bao lâu.” Lão nhân lắc đầu: “Hơn nữa, cũng đừng quên, còn có không ít con chuột nhỏ đang chờ.”
“Thánh Tuần đại nhân, ý của ngài là...?” Người áo lam tóc dài kịp hiểu ra.
“Nghịch Thời hội.” Lão nhân cười nói: “Nghĩa Minh chính là do bọn họ xúi giục mà ra. Bọn chuột nhỏ này cũng muốn đợi đến cuối cùng.”
“Nghịch Thời hội, trước kia chúng ta cũng điều tra qua rồi, nhưng mà bọn họ có hành tung bí ẩn, rất khó phát hiện, nhiều lần vây giết, mà vẫn có thể chạy thoát tới cửa sinh. Bây giờ hẳn là đám người này đang truy đuổi hai người Nguyên Sư Tây tông.” Người áo lam tóc dài trả lời.
“Đi cho bọn chúng một cơ hội.” lão nhân nheo mắt lại: “Thứ bọn họ truy tìm, có thể Nhạc Đức Văn không biết.”
“Đế Khôn sao? Ta biết rồi.” Người áo lam tóc dài cúi đầu.
“Đế Khôn... Lúc trước... Đáng tiếc.” Ánh mắt lão nhân lóe lên một tia thương tiếc, một tia bất đắc dĩ.
“Nếu không phải vẫn lạc tại Thái Uyên, bây giờ hẳn là Đế Khôn đã có thể tiếp nhận vị trí của ngài rồi nhỉ?” Người áo lam cũng thở dài.
“Chúng ta vẫn có thể nhớ tới hắn, có nghĩa là hắn vẫn chưa chết đi hoàn toàn. Nói không chừng... Hắn vẫn lặng yên sống ở một góc nào đó trên thế giới này.” Lão nhân trầm giọng nói.
“Dù sao... đó cũng là vùng đất cuối cùng mà ngay cả thần phật cũng sợ hãi... Vực sâu Lãng Quên...”
“Vực sâu Lãng Quên?”
Trương Vinh Phương hơi ngạc nhiên.
Hắn nhớ cái tên này.
Trước đây có nghe nói Thần Phật sẽ không bị giết chết, chỉ bị lãng quên. Sau khi giết chết tất cả tín đồ và tượng thần thần điện thì Thần Phật sẽ rơi vào vực sâu Lãng Quên, vĩnh viễn không cách nào trở mình.
Trừ khi lần nữa có người có thể nhớ đến.
“Xem ra trước đây ngươi cũng có nghe nói đến, không sai, Thái Uyên và vực sâu Lãng Quên có liên hệ cực kỳ mật thiết. Quả thật mà nói, vực sâu nhìn không thấy đáy mà ngươi nhìn thấy ở dưới Thái Uyên chính là vực sâu Lãng Quên. Mà bên trên, không ai biết là gì.” Bạch Lân trả lời, giọng điệu còn nghiêm nghị.