“Vậy lối đi hình cung mà ta nhìn thấy lại là cái gì? Là bình đài của cánh cổng Thái Hư sao.” Trương Vinh Phương chau mày hỏi.
“Đó là hiện thân của bản thể Thần Phật. Nếu một Thần Phật hoàn toàn bị lãng quên, vậy thì bình đài này cũng sẽ rơi xuống từ trên vách núi.” Bạch Lân trả lời.
“Ta đã giết Mạt Tang Thần ở trong Thái Hư, nhưng bình đài của hắn vẫn còn, cũng tức là hắn sẽ còn sống lại?” Trương Vinh Phương lại hỏi.
“Đúng vậy, nhưng ngươi giết hắn ở trong Thái Hư, cho nên dù hắn sống lại, thật ra đã không còn quan trọng, bởi vì sau khi hắn thức tỉnh cũng không còn như trước, ngươi cũng coi như là hoàn toàn giết hắn.”
“Có ý gì?” Trương Vinh Phương không hiểu.
“Sức mạnh của Thần Phật bắt nguồn từ Thái Hư, Thái Hư không còn thì hắn cũng không còn sức mạnh khởi nguồn. Nếu sau này có người lần nữa nhớ đến hắn, lần nữa cung phụng hắn, kéo dài thời gian lâu mới có thể tái hiện hắn ở Thái Hư. Nhưng lúc đó hắn cũng không còn là hắn nữa, mà là một Mạt Tang Thần hoàn toàn mới. Còn nhớ ban đầu ta gặp ngươi như thế nào không?” Bạch Lân trả lời: “Ngươi sẽ không cho rằng ban đầu ta đại chiến chưa bị giết chết qua đó chứ?”
“...” Trương Vinh Phương im lặng. Dường như có chút hiểu logic bên trong.
“Cho nên, đây chính là cái gọi là hoàn toàn giết chết. Sau này hắn chính là một Mạt Tang Thần hoàn toàn mới, không còn nhớ đến ngươi, không còn thù hận ngươi. Đây cũng chính là một trong những thủ đoạn đoạt lại Thiên Thần Địa Mẫu của Linh Phi Thiên.” Bạch Lân trả lời.
“Vậy ngươi còn nhớ chuyện của ngươi trước khi chết không?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Không nhớ rõ, đều là biết được từ trong điển tịch của ta, trên thực tế vị trí thân Thần này của ta là Thần Chủ ban cho, dựa theo tiêu chuẩn mà nói, ta thuộc về Bạch Lân đời thứ tư.” Bạch Lân trả lời.
“Cũng tức là, Thần Phật Bạch Lân Thần này đã thay đổi ba đời?” Trương Vinh Phương hiểu ra.
“Ngươi hiểu là được. Thần Phật sẽ không chết, vẫn luôn ở đó, cho dù bị giết bị phá hỏng cũng sẽ sống lại, nhưng cái đó là chỉ thần vị trung tâm.” Bạch Lân than thở.
Trương Vinh Phương còn muốn dò hỏi, nhưng xa xa đã có bóng người tới gần bên này.
Lúc này hắn thu hồi sự chú ý, nhìn về phía đó.
Rất nhanh, hai bóng dáng mặc quân phục trinh sát Hợp Quốc màu lục chạy tới hiện trường, nhìn thấy Trương Vinh Phương một thân huyết bào thì lộ vẻ kinh hãi.
Hai người họ soạt một cái, cùng nhau quỳ xuống.
“Đại đội trinh thám chữ Giáp quân Sâm Cốc bái kiến Huyết Tiên lão tổ!”
Âm thanh hai người họ một trước một sau, thái độ cung kính, cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Quân Sâm Cốc?
Trương Vinh Phương nhận ra đây là một trong những quân đoàn tinh nhuệ vây quét Mạt Tang giáo dưới trướng Mộc Lê vương.
“Vương gia của các ngươi đâu? Dẫn ta đi gặp hắn.”
“Vương gia phái lượng lớn trinh sát lục soát xung quanh ngày đêm, chờ đợi đã lâu, mời lão tổ đi theo thuộc hạ.” Một binh lính hạ giọng nói.
Trương Vinh Phương không chần chờ, đi theo hai người họ nhanh chóng rời khỏi rừng rậm.
Trước khi đi, hắn còn liếc nhìn về phía tổng bộ Mạt Tang giáo.
Nơi đó đã sớm bị san thành đất phẳng, hoàn toàn là một mảng khô cằn.
Xuyên qua mảng lớn rừng núi, rất nhanh, Trương Vinh Phương nhìn thấy một doanh địa đóng quân bên hồ nhỏ.
Doanh trướng tráng lệ nhất ở bên trong hình như là chủ doanh của thống soái.
Hai trinh thám đưa hắn đi qua đó, đến trước doanh trướng chính.
Xẹt một tiếng, doanh trướng đúng lúc bị xốc lên, lao ra mấy người từ bên trong, vội vàng nhìn về phía Trương Vinh Phương.
“Lão tổ! Tiểu Vương biết ngay là ngươi không sao mà!” Giây phút Mộc Lê vương nhìn thấy Trương Vinh Phương thì vô cùng kích động.
Vành mắt ông ta trở nên đen, hốc mắt hãm sâu, cả người đều gầy đi trông thấy. Rõ ràng là mấy ngày này không nghỉ ngơi tốt.
“Hồng Hiển! Bái kiến quan chủ!” Hồng Hiển đạo nhân cũng có mặt, lúc này ông vội vàng lao ra. Cúi đầu lạy một lạy với Trương Vinh Phương. Tâm trạng càng thêm kích động.
Ngược lại Phong tướng quân bước ra cuối cùng, thân là Bái Thần, lúc này thương thế trên người cũng khá lên nhiều, lúc hắn ta nhìn về phía Trương Vinh Phương, ánh mắt phức tạp kiêng kỵ, không dám nói một lời nào.
Vậy mà người này lại dám xông vào Thái Hư, sau cùng còn có thể toàn thân trở ra. Trong lúc Phong tướng quân hoảng sợ, cũng chắp tay cúi đầu, xem như là hành lễ.
“Các ngươi luôn đợi ở nơi này sao? Bao lâu rồi?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Đã một ngày một đêm rồi!” Hồng Hiển nhanh chóng trả lời.
“Một ngày một đêm rồi sao?” Trương Vinh Phương nhớ đến khe hở đó, còn có Thái Hư, Trần Quân Trầm, Đế Khôn, các loại tin tức, trong lòng rõ ràng, có lẽ Thái Uyên cất giấu bí mật thật sự của căn nguyên Thần Phật.
Ngay cả một Mạt Tang hắn đều giải quyết gian nan như thế, phía sau còn có nhiều tồn tại Thần Phật mạnh mẽ hơn.