Bịch, bịch, bịch!
Mặt đất bên bờ sông bị hắn ta giẫm đạp, bắn tung tóe từng trụ bùn.
Bỗng nhiên sắc mặt hắn ta thay đổi, đột nhiên dừng lại, cự kiếm cắm vào đất, cơ thể lại bành trướng, lộ ra từng đường nét cơ bắp từ khe hở áo giáp.
Đây rõ ràng là lần nữa mở ra Chung Thức.
Hắn ta đứng tại chỗ, ánh mắt ngưng tụ nhìn về phía trước.
Nơi đó, tông sư Thiên Tự viện lúc này dẫn theo hai nữ tử dừng lại, đáp trước mặt một đạo nhân mặc đạo bào đỏ sậm, sau đó hơi cúi đầu hành lễ.
Đạo nhân đó từng bước, chậm rãi đi tới bên này.
Tóc đen của hắn chạm đất, đen như mực nước, có cảm giác sền sệt quỷ dị.
Đối phương không ngừng đến gần, không khí xung quanh cũng dần tràn ra một vị rỉ sắt nồng đậm.
Ừng ực!
Cổ họng của Phất Lãng Tắc Ân động đậy, bắt đầu lùi lại từng bước, ánh mắt nhìn chăm chú đạo nhân đó, đồng tử co rụt.
Làn da toàn thân hắn ta, trực giác cảnh giác của cơ thể, tất cả mọi thứ đều đang lan truyền điên cuồng lại giống như kim châm ngứa ngáy.
Đó là cảm giác uy hiếp bén nhọn trước nay chưa từng có.
“Vậy mà Nhân Tiên quan còn có cao thủ cấp bậc này!”
Vầng trán trong chiếc mũ giáp của hắn ta không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, một mực lùi về phía sau.
Lúc này, Mễ Na, còn có đội kỵ sĩ Bạch Thập giáo chi viện cũng đến, dừng lại phía sau hắn ta giảm tốc độ, từ từ dừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng tụ về phía đạo nhân có mái tóc dài ở bờ sông phía trước.
“Phất Lãng Tắc Ân, Mễ Na, hai ngươi không đến nỗi thế lực của hai địa phương nhỏ cũng e ngại đó chứ?” Trong kỵ sĩ mới đến, có một tên đầu trọc để râu quai nón màu vàng kim dẫn đầu.
Hắn ta tung người xuống ngựa, hoạt động hai tay, nghiêng nghiêng cổ, phát ra tiếng răng rắc liên tiếp.
“Những người còn lại đâu?” Hắn ta nhìn xung quanh.
“Đều chết hết rồi.” Mễ Na trợn trắng mắt: “Yên tâm, tiểu tử mới đến cảm giác rất lợi hại, bọn ta liên thủ cùng xử hắn đi!”
“Liên thủ? Đừng đùa nữa!” Râu quai nón vàng cười lớn: “Hai kẻ phế vật! Ngay cả chút phiền phức này lại tổn thất nhiều như vậy!”
Hắn ta đẩy Phất Lãng Tắc Ân chặn đường ở phía trước ra.
Không chút chần chờ, cơ thể hắn ta cấp tốc bành trướng, biến lớn, làn da toàn thân ửng hồng sung huyết, hai đồng tử cũng nhanh chóng hóa thành màu đỏ. Rất giống huyết duệ của Nhân Tiên quan đối diện.
“Thời gian mà các ngươi chậm trễ đủ lâu rồi. Đại giáo chủ không hài lòng, đợi ta đi giải quyết tên tiểu tử đó, các ngươi vẫn là nên suy nghĩ thật kỹ lát nữa nên giải thích với đại giáo chủ như thế nào đi.”
“Cẩn thận chút, Phất Lạc Đặc!” Phất Lãng Tắc Ân nghiêm nghị nhắc nhở.
“Ta không yếu như ngươi!” Râu quai nón vàng khom người, súc lực.
Hai mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào đạo nhân tóc đen đang tiến lại gần.
“Cho nên… Chung Thức!”
Khí lưu cuồng bạo phun ra từ trong miệng hắn ta, đánh xuống mặt đất, tạo ra nhiều hố nhỏ.
“Đao vận mệnh!”
Ầm!!!
Trong nháy mắt, bóng dáng hắn ta nổ tung giống như biến mất tại chỗ.
Cả người nhìn xuống từ trên không, tựa như một vệt sáng trắng thẳng tắp bén nhọn, đâm thẳng về phía trước.
Nửa đường, tất cả vật ngăn cản đều phân giải nghiền nát trước ánh sáng trắng.
“Yên lặng.”
Bỗng một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Soạt!
Ánh sáng trắng dừng lại, lòng bàn tay phải của râu quai nón vàng như chưởng đao bén nhọn, lơ lửng phía trước người đạo nhân kia, không động đậy.
Toàn thân hắn ta run rẩy, gân xanh làn da cánh tay lộ ra ngoài, muốn đâm tới.
Nhưng điều quỷ dị là một phần bắp thịt khác trên cơ thể hắn ta lại kéo hắn trong lúc liều mạng, ngăn cản hắn công kích.
“Ngươi… Cái tên này?”
râu quai nón vàng trừng to mắt, hoàn toàn không cách nào hiểu rõ trạng thái lúc này của bản thân.
Hắn ta không biết tại sao bản thân lại đột nhiên không thể động đậy. Càng không biết, rõ ràng đối phương không làm gì cả, chỉ nói một câu mà thôi.
Chỉ một câu nói?
“Phất Lạc Đặc!” Sắc mặt của hai tên Thánh Thập Tự Tinh ở nơi xa kịch liệt thay đổi. Vọt đến gần phía bên này.
“Tà… Ma…!” Sắc mặt của Phất Lạc Đặc râu quai nón vàng dữ tợn, hắn ta dùng hết sức mạnh toàn thân, hạ thấp tay từng chút một.
“Đứa trẻ, ngươi bị tà ác che hai mắt rồi.” Mái tóc đen phía sau đạo nhân giống như vật sống, được bao kín một tầng huyết sắc nhàn nhạt.
Sợi tóc lần lượt bò lên trên người của Phất Lạc Đặc từ bốn phương tám hướng.
Từng lọn tóc nhanh chóng chui vào bên trong từ khe hở.
“Để ta giải thoát cho ngươi nào!”
Đạo nhân giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa vầng trán rộng của Phất Lạc Đặc.
Chậc!
Ngón tay của hắn vung lên trên.
Trong lúc nhất thời, từng giọt máu loãng lần lượt bay ra từ hai mắt, mũi, lỗ tai, khoang miệng của Phất Lạc Đặc.
Máu tươi tụ thành chụm, lơ lửng dưới lòng bàn tay của đạo nhân, như một con rắn đang xoay quanh, múa lượn giữa không trung.