Không đánh mà chạy, hắn ta đang trượt dần xuống từ cực hạn của Tông Sư.
Chung Thức đang yếu đi, cho đến khi hoàn toàn không thể sử dụng được nữa.
Nhưng biến yếu còn hơn là bị giết, chung quy hắn ta vẫn đưa ra lựa chọn.
"Dẫn đường đi. Ta tự mình đi một chuyến." Lôi Mặc trầm giọng nói: "Nếu không nhanh chóng đánh bại Nhân Tiên quan, e rằng sau này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đằng sau!"
"Đánh bại thôi thì không có tác dụng đâu, phải một phát đánh chết mới được." Khảm Tái Tư lắc đầu: "Với thực lực của đối phương, ngươi đi cùng lắm là ngang hàng thôi, thắng bại chưa xác định được, không nên xem thường độ uy tín của Xích Bảng Đại Linh."
"Nhân Tiên quan, rõ ràng bên kia có nói bọn họ sẽ ngăn chặn, nhưng bây giờ lại làm ra cái sọt lớn như thế, việc này không nên do chúng ta một mình gánh chịu." Khảm Tái Tư trầm ngâm một lát.
"Vậy thì, Nguyên Sư Nguyên Hoành của Tây tông cũng ở chỗ này, chúng ta cùng mời bọn họ ra tay. Bốn người hợp sức lại đánh bất ngờ bắt người này, đem hắn ra để áp chế Đại Đạo Giáo."
"Hai vị Nguyên Sư Nguyên Hoành sao?" Lôi Mặc hiểu lúc này không phải là lúc để mình hành động theo cảm tính, tuy hắn ta rất muốn một mình chiến đấu giết chết cái gọi là tà ma Nhân Tiên quan kia.
Nhưng vì đại cục…
"Được! Cổ Mộc, ngươi tự mình đi một chuyến, truyền đạt lời mời của ta đến hai vị Tây tông. Tây tông năm đó cam chịu bị Đại Đạo Giáo đuổi ra khỏi Đại Linh, lúc này có cơ hội, hẳn là sẽ rất vui vẻ làm chút gì đó với vị giáo chủ cao cao tại thượng kia." Lôi Mặc nghiêng người phân phó với phía sau.
"Rõ!"
Một kỵ sĩ im lặng đứng sau lưng hơi cúi đầu, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Lôi Mặc thở hắt ra, nhìn Phất Lãng Tắc Ân.
"Ngươi đi về nghỉ trước đi, chuyện tiếp theo, ta sẽ…"
Thình thịch!!
Hắn ta còn chưa dứt lời, ở trạm kiểm soát vào thành phía xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Tiếng nổ xuyên qua từng kiến trúc, truyền từ xa qua phía bên này, mặt đất dường như cũng hơi hơi chấn động.
"Pháo kích bắn thẳng! Đây là tiếng của pháo bắn thẳng bắn liên tục, xem ra gặp phải cao thủ rồi!" Nét mặt Lôi Mặc nghiêm túc.
"Truyền lệnh xuống, mọi người cảnh giác! Chuẩn bị trận pháp Thánh Lâm!!" Khảm Tái Tư cao giọng gấp phân phó.
*
Bên ngoài thành Thứ Đồng.
Từng tiếng pháo kích không ngừng tuôn ra, mặt đất bị chấn động rung lắc liên tục.
Đạn pháo giống như mưa rơi, bay ra khỏi họng pháo song song với mặt đất, nhanh chóng đánh xuyên qua tất cả sự vật vài trăm mét phía trước.
Trên trận địa pháo binh, lúc này tất cả binh sĩ Bạch Thập giáo đều có vẻ mặt căng cứng, khẩn trương nhìn chằm chằm vùng đất trống bị khói thuốc súng bao phủ trước mặt.
Ngay mới vừa rồi, trên quan đạo vào thành bỗng nhiên truyền đến tiếng báo động gấp gáp.
Mọi người cấp tốc tổ chức trận hình, cảnh giác nhìn quét tất cả phương hướng xung quanh.
Sau đó một huyết ảnh chợt lóe lên ở giữa không trung, lập tức mang đến sự chết chóc kinh khủng liên tiếp.
Nơi huyết ảnh đi qua, máu tươi của tất cả người sống tự động bay ra từ ngũ quan, quả thực giống như ác ma hút máu trong truyền thuyết! Cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Mắt thấy thế cục không cách nào khống chế được, đoàn quân tiên phong phòng giữ ở đằng trước loạn thành một đoàn.
Sau đó quan chỉ huy quyết định thật nhanh, pháo bắn thẳng bắn phá không phân biệt. Khói thuốc súng nồng đậm và pháo kích dường như ngăn trở được cú đánh bất ngờ của kẻ địch không rõ.
Trong lúc nhất thời xung quanh im ắng xuống.
Nhưng không có ai biết, thứ gọi là huyết ảnh kia từ lâu đã dựa vào sự yểm hộ của khói thuốc súng, lặng yên tiến vào trong thành.
Bên trong thành Thứ Đồng.
Thân hình Trương Vinh Phương giống hư hóa, hiện ra trạng thái mờ mờ ảo ảo, căn bản là không nhìn thấy rõ.
Trong thành Thứ Đồng, từng tòa kiến trúc dân cư thưa thớt người ở, gần như không nhìn thấy được mấy người bình dân. Chỉ có nhiều đội bạch giáp binh đinh của Bạch Thập giáo tuần tra xung quanh.
Không có cửa hàng, không có người bán hàng rong, góc đường có một số phu quét đường phụ trách quét sạch vết máu và thi thể.
Bọn họ kéo xe đẩy với ánh mắt chết lặng, nhặt cái xác và phần còn lại của chân tay đã cụt lên rồi mang đi.
Trong không khí toàn là mùi của máu, vôi phấn và ngọn lửa đốt cháy hỗn hợp lại với nhau.
Vụt.
Thân hình Trương Vinh Phương lóe lên, chợt xuất hiện trong bóng tối của một lầu nhỏ màu xám có ba tầng, nhìn ra đường cái từ góc tường.
Trên đường có một đội vệ binh tuần tra vừa đi qua, hai tên sĩ quan ngậm tẩu thuốc dựa vào một cửa hàng đóng cửa và nói chuyện phiếm.
Nhìn từ hộ giáp càng đầy đủ trên người bọn họ là có thể nhìn ra, bọn họ không phải binh sĩ tầm thường.
Trương Vinh Phương khẽ híp mắt, ánh mắt rơi lên hai tên quan quân đang nói chuyện phiếm ấy.