Đại Giáo Minh chậm chạp không phái cao thủ viện quân, kết hợp với việc mình bị Thần Tướng Áo Đô Na tập kích ở tổng bộ.
Hắn nghi ngờ rất có thể đội ngũ tiếp viện còn lại cũng bị các thế lực khác liên thủ tập kích.
Nếu không thì không thể nào có chuyện cảng Thứ Đồng bị đánh chiếm mà họ đều không có một chút phản ứng nào thế này!
Dặn dò xong những chuyện này, ánh mắt Trương Vinh Phương lại đảo qua người Yến Song và Cung Sơ Nhân trong rừng cây phía xa.
“Hai vị đường xa đến đây, vẫn là chớ vội đi, hãy ở lại để bản quan chủ tận tình chiêu đãi với cương vị chủ nhà đã.” Giọng nói như có tuyến đường thẳng truyền tới chỗ hai người Cung Sơ Nhân một cách chuẩn xác.
Cách xa nhau hàng trăm mét đất rừng, nhưng hai người vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng nói truyền tới từ nơi xa.
Điều này khiến lòng hai người vô cùng hoảng hốt, đợi đến khi bọn họ lại ngẩng đầu, phương xa đã không còn bóng dáng Trương Vinh Phương đâu nữa.
“Đi không??” Gương mặt xinh đẹp có hơi tái nhợt của Yến Song nhìn về phía mẫu thân nàng.
“Tại sao lại không đi? Chúng ta đều có một phen dính líu đến hắn, nhưng nhìn chung thì quan hệ cũng không tệ lắm. Bây giờ tình thế trong Cảm Ứng môn không được ổn. Nếu có thể dựa vào Nhân Tiên quan bên này......” Đôi mắt đẹp của Cung Sơ Nhân lóe lên từng dòng suy nghĩ!
“Mẫu thân muốn lưu lại một đường lui cho phụ thân ở bên kia à?” Trong nháy mắt, Yến Song đã kịp thời phản ứng.
“Chỉ mới trôi qua mấy năm mà Trương Vinh Phương đã phát triển đến tình trạng kinh khủng như vậy, nếu là bây giờ, thực lực này có thể Bái Thần rồi, e rằng hắn sẽ là Kim Ngọc Ngôn tiếp theo.” Cung Sơ Nhân bình tĩnh nói.
“Năm đó chúng ta không hiểu nên đã bỏ qua cơ hội, nếu như lần này lại bỏ lỡ, đó chính là bản thân ngu xuẩn!” Nàng nói xong thì lập tức nhìn về phía nữ nhi.
“Tiếp theo đây đành nhờ vào con vậy. Con đã giữ được thân thể trong sạch nhiều năm như vậy, nếu con có thể chọn được nhân vật thế này, thì công pháp mà con tu......”
Yến Song trợn to hai mắt, tức khắc hiểu được ý của mẫu thân.
Cảng Thứ Đồng, cổng vào thành.
Phất Lãng Tắc Ân chật vật dùng hết tốc lực để trốn về từ ngoại thành.
Lúc xông qua cổng thành và vượt qua chướng ngại vật cản trở trên đường, hắn ta không hề quay đầu lại mà lao vào trong thành, thậm chí chiến sĩ Thánh chiến của Bạch Thập giáo đóng giữ xung quanh còn chưa kịp có phản ứng, chỉ thấy một bóng mờ thoáng lóe lên.
Rất nhanh, Phất Lãng Tắc Ân cả người máu me be bét giảm tốc độ lại, dưới sự dẫn đường của lính truyền lệnh đã mau chóng tìm được đoàn người quân đoàn trưởng Thánh Thập Tự Tinh - Lôi Mặc, đang tuần tra thu hoạch hàng hóa.
Cùng đi với hắn ta còn có Hồng Y đại giáo chủ Khảm Tái Tư Ma Nhĩ.
Lần này, quân tiên phong của Bạch Thập giáo điều động tổng cộng chín thành viên của quân đoàn Thánh Thập Tự Tinh và một vị Hồng Y.
Hồng Y đại giáo chủ Khảm Tái Tư có địa vị cao nhất trong Giáo Đình Bạch Thập giáo sau Giáo hoàng và tài phán.
Lúc bấy giờ, đoàn người đang cưỡi ngựa ung dung thong thả tuần tra kiểm kê trong kho hàng đồ cổ, đồ sứ này.
Phất Lãng Tắc Ân tiến tới gần như bão táp, trên người tràn ngập khí tức sợ hãi và rối loạn, làm cho quân đoàn trưởng và Khảm Tái Tư đều bày ra vẻ mặt bất ngờ.
“Bất luận gặp phải chuyện gì đều không được mất đi khí độ và vẻ trầm ổn của mình. Khủng hoảng sẽ chỉ mang đến luống cuống, đệ tử thân ái của ta.” Quân đoàn trưởng Lôi Mặc trầm giọng nói.
Phất Lãng Tắc Ân máu me đầy người, dừng lại tại phía trước hai người rồi quỳ một chân trên đất: “Lão sư!! Bọn ta dẫn đội đi truy kích đội ngũ của Nhân Tiên quan, nhưng bị viện quân của đối phương tập kích giết chết! Mễ Na, Phất Lạc Đặc chiến tử tại chỗ! Tất cả mọi người còn lại, không một ai sống sót!!”
“Cái gì!?” Hai người đồng loạt biến sắc.
"Nhân Tiên quan chỉ là một thế lực địa phương nhỏ nhoi mà thôi, cho dù có một cao thủ Xích Bảng thì cũng không nên bị hao tổn nhiều như thế mới đúng chứ?" Sắc mặt Khảm Tái Tư trầm trọng.
Hắn ta thì vẫn được thôi, thân là Hồng Y đại giáo chủ, thực lực của cao thủ dưới trướng hắn ta đều kém xa đoàn kỵ sĩ.
Người thực sự kinh sợ vẫn là đoàn trưởng Lôi Mặc.
Đoàn kỵ sĩ Thánh Thập Tự Tinh tổng cộng cũng chỉ có hơn mười thành viên. Ở bản thổ bọn họ chính là giai cấp đại quý tộc được kính trọng gọi bằng Thánh kỵ sĩ.
Mà ở chỗ này, bọn họ mới đổ bộ chưa được bao lâu thế mà đã ra quân bất lợi, tổn thất nhiều cao thủ như vậy.
"Nhân Tiên quan chủ ra tay à?" Hắn ta hít sâu một hơi, hỏi.
"Đúng! Sau khi hắn ra tay, nếu đệ tử không có chạy trốn nhanh thì e là cuối cùng cũng không thể trốn thoát trở về được rồi!" Lúc này Phất Lãng Tắc Ân đã cảm giác được có chút không đúng, hắn ta biết rằng sự kiên định trong nội tâm của mình đang từ từ bị tan rã.