Không đợi hai người né tránh, cự mãng đã ầm vang bùng nổ vỡ vụn.
Phụt phụt phụt phụt!
Mảng lớn vết máu như giọt mưa bắn tung tóe tại lên đầu và cánh tay hai người.
Những vết máu này đã sớm bị Trương Vinh Phương thay thế thành huyết thủy của mình từ khi nãy rồi.
Hiện tại rơi lên thân thể hai người thì bắt đầu toát ra lượng lớn khói đặc ăn mòn.
Đó là linh tuyến và máu tươi đang triệt tiêu lẫn nhau một cách kịch liệt.
Lúc huyết mãng nổ tung, Phất Lãng Tắc Ân và Mễ Na muốn đồng loạt xông tới phía trước để vội vàng ngăn trở huyết thủy, nhưng hai người chỉ mới bắt đầu động tác thì chợt có một huyết ảnh lướt qua giữa hai người.
Ngay sau đó, hai người bỗng dưng khựng lại, máu tươi toàn thân không tự chủ được phun ra từ ngũ quan rồi văng về phía sau.
“Hàng Thần!!”
Mễ Na giãy giụa, dùng sức kích phát linh tuyến trên người.
Ầm ầm!!
Lấy nàng làm trung tâm, một luồng thần uy vô hình khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng trong chốc lát.
Chớp mắt, nguồn sức mạnh vô hình này phảng phất như muốn xé tan một loại vật chất vô hình nào đó để giúp hai người có thể khôi phục bình thường và lần nữa khống chế lại thân thể mình rồi vội vàng kéo dài khoảng cách ra xa.
Nhưng kể cả thế thì ít nhất cũng đã có một phần tư lượng huyết thủy trên người họ bị kéo ra ngoài.
Lúc này, dù cả hai đứng yên tại chỗ nhưng vẫn cảm thấy cặp mắt đã biến thành màu đen, cả người mất hết sức lực.
“Quả nhiên...... Vẫn là không thể đối kháng với ý chí Thần Phật......” Trương Vinh Phương khẽ thở dài và buông tay khỏi người một tên kỵ sĩ sau cùng của Bạch Thập giáo.
Vỏn vẹn hai giây sau, phía sau hắn đều là thi thể của tất cả kỵ sĩ Bạch Thập giáo đã ngã xuống đất và không thể dậy nổi nữa.
Hơn nữa, trên người hắn cũng có thêm hơn mười con tiên huyết mãng xà.
Những con tiên huyết mãng xà này đang bị hắn chuyển hóa từng chút một thành máu tươi của chính mình, thực hiện theo các bước hấp thu, tiêu hóa, bài tiết và chảy ra, cuối cùng được giấu vào trong áo bào của hắn.
Mà đây là phương pháp tốt nhất do hắn nghĩ ra nhằm giảm bớt thời gian phát động Huyết Hà.
Suy cho cùng, năng lực khống chế máu tươi này đem lại cho hắn rất nhiều linh cảm ở một mức độ nhất định.
Rất nhiều thủ đoạn mới cũng được đưa vào trong Thập Nhị Tiên Pháp bản gốc.
“Giết!” Lúc này, hai mắt Mễ Na đã hoàn toàn biến thành màu trắng bạc, nàng đang tiến vào trạng thái Hàng Thần. Nàng ta vặn vẹo eo, cả người xoay tròn bay lên không trung, dùng tốc độ cao nhất để ám sát về hướng này.
Nhưng người còn chưa tới gần phạm vi cách Trương Vinh Phương mười mét thì đã bị một lực đạo to lớn bỗng nhiên đè xuống và cố định nàng ngay tại chỗ!!
Mễ Na rơi xuống mặt đất, cả người trắng bệch, gương mặt méo mó.
Lượng lớn máu đỏ tươi tập trung vào vị trí mắt, mũi, miệng và tai nàng.
Đó là dòng máu có thể chảy ra bất cứ lúc nào!
Đây là Trương Vinh Phương đang cưỡng ép khống chế máu tươi trong cơ thể nàng!
Sau hai giây giằng co.
Cuối cùng, Mễ Na vốn đã suy yếu rên rỉ thành tiếng rồi ngã xuống đất.
Dòng máu màu đỏ mới tinh bay ra từ ngũ quan nàng ta và hòa vào huyết mãng đang quấn quanh người Trương Vinh Phương.
Răng rắc.
Trương Vinh Phương giẫm lên một bên mặt nàng, khiến cho toàn bộ đầu nàng bị giẫm thành hình dạng kỳ quái.
Sau đó, chỉ còn lại người cuối cùng.
Lúc này, Phất Lãng Tắc Ân đã chạy được khoảng cách rất xa.
Nhưng Trương Vinh Phương vốn dĩ chưa hề có ý định truy đuổi.
Hắn quay đầu lại nhìn nhóm người đồ đệ Thường Ngọc Thanh.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên người Diệp Bạch trong một thoáng.
“Đã lâu không gặp, Diệp Bạch tiền bối.”
“Đúng vậy.” Diệp Bạch run lên, dù mình và đối phương ở cùng một phe, nhưng cảnh tượng người đang sống sờ sờ bị rút hết máu tươi toàn thân ra ngoài mới nãy kia vẫn còn khắc sâu vào tâm trí nàng đến tận bây giờ. Đến mức khi nàng nhìn thấy Trương Vinh Phương là lại bất giác dâng lên cảm giác rùng mình từ tận đáy lòng.
Ngay cả Tông Sư tới gần cũng thoắt cái bị rút khô hết máu toàn thân, nếu đổi lại thành người bình thường thì chẳng phải là......
Nàng hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, thiên tài thoạt nhìn bình bình thường thường ở Kim Sí Lầu năm đó, thế mà lại biến thành nhân vật đáng sợ như lúc này.
Trương Vinh Phương không có ý muốn tiếp tục nhiều lời, mà hắn dời mắt nhìn về phía Tôn Triều Nguyệt.
“Đưa thi thể Như Sâm đạo nhân của Thiên Tự viện về an táng đàng hoàng. Cung cấp cho người nhà hắn một danh ngạch tinh huyết đạo tịch đời thứ nhất.”
“Vâng!” Tôn Triều Nguyệt vội vàng cúi đầu đáp lại.
“Sư phụ, ngài muốn đi đâu!?” Bất chợt, Thường Ngọc Thanh giống như nhìn ra ý của hắn, “Ngài không trở về cùng chúng ta sao?”
“Ta đi theo kẻ vừa nãy nhìn thử một chút. Tuy Bạch Thập giáo lớn mạnh, nhưng theo lý thuyết, việc chúng dễ dàng công phá cảng Thứ Đồng như vậy có rất nhiều điểm đáng nghi.” Trương Vinh Phương trả lời.