Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1570 - Chương 1570 - Lại Đến (8)

Chương 1570 - Lại đến (8)
Chương 1570 - Lại đến (8)

Nhưng không phát lệnh thì thôi, chứ vừa truyền đi thì đã lập tức phát hiện ra điểm không đúng.

"Ít người rồi!!" Sắc mặt Lôi Mặc trở nên nghiêm trọng: "Thiếu năm người! Hai quan quân hạ cấp, ba người trung cao cấp!"

"Có người lẻn vào trong thành rồi!" Khảm Tái Tư và hắn ta trao đổi ánh mắt, đều biết ý của đối phương. Hai người không hẹn mà cùng lấy ra một chiếc đồng hồ màu bạc từ trong ngực, ấn nhẹ lên cái nút phía trên đó.

Vù.

Nhất thời từng vòng sóng gợn vô hình bắt đầu khuếch tán ra xung quanh từ mấy cột lửa thi hài bên trong thành.

Hai người đồng thời nhắm mắt, giống như đang cảm ứng cái gì đó.

Đây chính là Thánh Lâm, cũng tức là một loại trận pháp điều tra quân sự quy mô lớn chỉ riêng Bạch Thập giáo mới có.

"Tìm được rồi!" Bỗng hai người đồng thời mở mắt, ánh mắt mãnh liệt, cùng nhau biến mất tại chỗ, phóng hướng phía cảm ứng được với tốc độ cao nhất.

*

Sắc trời ảm đạm, một góc bên trong thành Thứ Đồng.

Trương Vinh Phương đứng trên phế tích phủ đệ còn sót lại của nhà mình, thở dài một hơi.

Nơi này là phủ nha hắn ở cố định trước đây, kết quả cũng không thoát được kết cục bị thiêu hủy.

Cạnh dưới chân hắn là ba quan quân cao cấp của Bạch Thập giáo vừa bị chộp tới.

"Nói đi, các ngươi có bao nhiêu người tới đây? Kẻ mạnh như Thánh Thập Tự Tinh, thậm chí mạnh hơn, có bao nhiêu người?" Trương Vinh Phương nhìn ba người, dùng tiếng Tây Dương lên tiếng hỏi.

Ban đầu khi ở Thứ Đồng hắn cũng từng học qua ngoại ngữ, hôm nay không ngờ lại vừa lúc dùng tới.

"Thánh Thập Tự Tinh?? Cường giả như vậy bọn ta có rất nhiều! Thứ tà ma đáng thương, ngươi căn bản không biết mình đã chọc phải lực lượng vĩ đại bậc nào đâu!"

"Thần sẽ vĩnh viễn đánh linh hồn của ngươi rơi xuống địa ngục! Đồ dị giáo!!"

"Không riêng gì cao thủ giáo ta có mặt ở đây, Nguyên Sư của Tây tông các ngươi cũng có nữa, vẫn còn có rất nhiều người và thế lực theo đạo của bọn ta nữa! Chờ xem, các ngươi chết chắc rồi!!"

Mỗi lần ba người bị tháo vải rách trong miệng ra thì đều la to với vẻ mặt điên cuồng.

Bọn họ chửi ầm lên, đối mặt với Trương Vinh Phương giống như gặp kẻ thù giết cha mình, tâm trạng kích động.

"Đến cả Tây tông cũng tới sao?" Có chút phiền phức rồi.

Trương Vinh Phương rất rõ ràng cấp bậc của Nguyên Sư, đó là Linh Tướng đứng đầu cùng cấp với Nhạc sư phụ trước đó, mình có thể thắng được hay không vẫn còn là một ẩn số.

Xem ra, không thể cứng đối cứng được.

Hắn lại hỏi thăm vài câu, ba người vẫn mở miệng mắng to, nói năng lộn xộn như trước, rõ ràng là đang muốn chết.

Hắn dứt khoát phất tay một cái, khẽ quét ngang qua thiên linh* của ba người.

*Kì huyệt vùng chi trên, ở đầu chót phía trước nếp lằn hố nách lên 1 thốn, từ đó vào phía trong 0,5 thốn.

Dòng máu nhanh chóng tuôn ra, máu tươi chảy ra từ ngũ quan của ba người, dung hợp vào trên người Trương Vinh Phương, giấu xuống phía dưới đạo bào màu đỏ ngòm, biến mất không thấy gì nữa.

"Có người đến."

Bỗng sắc mặt hắn khẽ động, thân hình hóa thành huyết ảnh bay về phía xa.

Không quá nửa phút, hai bóng người đồng thời xuất hiện ở vị trí hắn đứng.

Chính là Lôi Mặc và Khảm Tái Tư.

Tay hai người cầm đồng hồ màu bạc, nhìn quét xung quanh khắp nơi, đầu tiên là thấy được ba quan quân cao cấp không còn hơi thở nữa.

"Đến chậm một bước! Nhưng đang ở ngay phía trước rồi! Đuổi theo!"

Lôi Mặc lạnh lùng nói.

Khảm Tái Tư không nói một lời, nắm chặt đồng hồ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Nhìn từ sự truyền lại của trận pháp Thánh Lâm, người nọ mới đi không xa, còn có cơ hội đuổi theo!!

Cùng lúc đó, Trương Vinh Phương phía trước, hai người theo phía sau.

Ba người nhanh chóng di động chuyển hướng bên trong thành.

Nhưng rất nhanh hai người đã mất dấu thân hình của Trương Vinh Phương phía trước. Bọn họ hoàn toàn không theo kịp tốc độ của người đằng trước.

Mấy phút sau.

Ở bến tàu Thứ Đồng.

Cột lửa thi hài cực lớn vẫn đang cháy rực, xuyên thấu qua hỏa diễm có thể nhìn thấy thi thể bên trong đã bị đốt thành than đen.

Da thịt và mỡ cùng xương bị đốt cháy bốc lên mùi hôi thối, hun khói đến mức người canh gác xung quanh cũng dời ra xa.

Trong một góc bến tàu.

Lại là một mảnh tro tàn bay ra rồi biến mất, chỉ để lại bộ áo giáp trắng nằm trên mặt đất.

Trương Vinh Phương nhíu mày, đây là người thứ ba hắn bắt tới thẩm vấn. Cấp bậc của quan quân lần này bắt được có lẽ rất cao, còn là Bái Thần. Nhưng vẫn không biết được gì nhiều.

“Có một loại sức mạnh đặc thù đang ngưng tụ, thu nạp. Dường như là lấy tượng thần làm tọa độ để bố trí đại trận.” Bạch Lân ở trong đầu nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi phải nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ bị trận pháp áp chế rất nhiều.”

“Trong quân còn có đại trận này sao?” Trương Vinh Phương hỏi.

“Đại quân bình thường đều có. Đây là trước kia lúc bị đám tông sư Bái Thần không kiêng nể gì mà xung phong liều giết, trầm tư suy nghĩ ra một cách đối phó. Dùng tượng Thần Phật làm cơ sở, có thể làm suy yếu đám người ngoại lai không được công nhận!” Bạch Lân giải thích.

Bình Luận (0)
Comment