“Giống như hiện tại, mấy người chúng ta đều bị áp chế rất nhiều, nếu còn giao thủ, chỉ sợ không cách nào tương trợ ngươi nữa.”
Trương Vinh Phương đứng trong bóng tối ở trong góc, híp mắt nhìn kỵ sĩ Bạch Thập giáo vội vàng chạy qua ở bên ngoài.
“Đây chỉ nhằm vào Thần Phật và Bái Thần sao?”
“Đúng vậy. Áp chế đối với Bái Thần và Thần Phật là lớn nhất, người thường vốn không ảnh hưởng. Bởi vì càng là võ giả cấp cao thì càng dựa vào thứ như tinh thần ý chí khí tràng. Mà võ giả dưới Siêu Phẩm Tam Không đều không bị ảnh hưởng.” Bạch Lân trả lời.
Tam không là ranh giới, hướng lên trên liên quan đến phương diện tinh thần ý chí rất nhiều.
Hướng xuống dưới cơ bản là rèn luyện cơ thể, cải tạo thân xác là nhiều.
“Lại tới rồi!” Bỗng nhiên Trương Vinh Phương thay đổi sắc mặt, nhanh chóng rời khỏi chỗ, di chuyển về phía xa xa.
Nơi này cao thủ quá nhiều, Nguyên Sư Tây tông, cao tầng Bạch Thập giáo, một chọi một, hắn còn dám ra tay thăm dò.
Nhưng nhiều người như vậy, còn có thêm đại trận áp chế.
Ra tay thì nguy hiểm quá lớn, không đáng để mạo hiểm. Dù sao hắn cũng chỉ muốn đến tìm hiểu tin tức, không phải trực tiếp xông vào giết địch.
Dù sao có Nhạc sư phụ ở đây, mấy người này cũng chỉ là tên hề nhảy nhót, có thể tiện tay giải quyết rất nhanh.
Trương Vinh Phương vừa rời đi.
Khảm Tái Tư và Lôi Mặc đã nhào tới đáp xuống đất, đứng bên cạnh áo giáp của tướng lĩnh Bái Thần bị giết.
“Lại để hắn chạy rồi! Đáng chết!”
Sắc mặt Khảm Tái Tư cực kỳ khó coi. Truy đuổi nhiều lần như vậy, nhưng bọn họ luôn tụt lại phía sau một bước.
“Không thể để hắn chạy trốn như vậy nữa! Chia nhau ra hành động? Một khi ai phát hiện ra hành tung của người này, thì hãy ra tay giữ chặt hắn, đợi chi viện đến! Thấy thế nào?” Khảm Tái Tư nhìn về phía Lôi Mặc.
“Được!” Lôi Mặc mạnh mẽ gật đầu.
*
“Không tìm thấy manh mối ở trong thành. Phía sau còn có hai cao thủ đuổi theo không rời. Một khi bị dây dưa, dù thực lực của ngươi có mạnh, nhưng một mình đối mặt với Nguyên Sư, tài phán trưởng, còn có nhiều Linh Tướng khác, chỉ sợ sẽ xuất hiện nguy hiểm. Dù sao thì những người còn lại không rõ lắm, nhưng cao tầng đỉnh cấp như tài phán trưởng, còn có Nguyên Sư Linh Tướng đỉnh cấp, một khi Đại Hàng Thần, nhất định là Thần Uy cấp bậc thần chủ. Bọn ta không chỉ không thể giúp ngươi, mà ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.”
Cấp tốc di chuyển, giọng nói Bạch Lân còn không ngừng vang lên trong đầu Trương Vinh Phương.
“Cho nên đề nghị của ngươi là đi đến chỗ đóng quân xung quanh thăm dò tình hình?” Trương Vinh Phương hỏi.
Hắn cũng cảm thấy có lý.
Tuy hiện tại hắn mạnh mẽ trước nay chưa từng có, đánh đơn với Nguyên Sư cũng không có gì lo lắng. Nhưng dưới sân nhà của đối phương, một mình đấu với đám Linh Tướng đỉnh cấp quả thật là có chút bỡ ngỡ.
Nếu bị đối phương Đại Hàng Thần, mang đến Thần Uy cấp bậc thần chủ. Xác suất lớn hắn sẽ bị suy yếu.
Đây cũng là nguyên nhân hắn luôn không muốn quay đầu giao thủ với người phía sau.
“Tuy nơi này không có manh mối, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng biết thực lực cao tầng đại khái của đội tiên phong Bạch Thập giáo. Tại sao những người này không e ngại Đại Giáo Minh, dám điều động xâm nhập cảng Thứ Đồng, chắc chắn bên trong có nguyên nhân.” Bạch Lân nói.
Tuy bà ta trông ngốc nghếch, nhưng Trương Vinh Phương không ngừng mạnh mẽ, Thái Hư của bà ta cũng đang khuếch trương, thực lực cũng bắt đầu không ngừng khôi phục.
Hiện tại bà ta đã mạnh hơn một năm trước gấp mấy lần. Trí khôn cũng phục hồi đáng kể.
“Có lý.” Trong lòng Trương Vinh Phương tán thành: “Nơi này vẫn là quá nguy hiểm. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, Nho gia nói không sai.”
Bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, nhíu mày.
Trong rất nhiều năng lực thiên phú, điều khiển máu tươi đã cho hắn trường cảm ứng phạm vi nhất định.
Kết hợp với từng giọt máu chảy xuống cả đường trước đó của hắn, những tế bào máu hiện giờ rời khỏi cơ thể vẫn có thể tồn tại cả ngày, phối hợp với Huyết Tinh Truy Tung, cùng với trường cảm ứng điều khiển máu tươi, hình thành một phương pháp đặc thù mở rộng phạm vi cảm ứng.
“Phía trước có người chặn đường. Đằng sau cũng có người.”
“Có thể vòng qua không?” Bạch Lân trầm giọng hỏi.
“Tiên cơ ngăn địch có cảm ứng. Cường độ kẻ địch trước sau không lớn, trái phải hoàn toàn không có địch, nhưng phạm vi di chuyển không lớn.
Cho nên trước sau cố ý cho ta khả năng đột phá, rất có thể là cạm bẫy.” Trương Vinh Phương cẩn thận nói: “Đối phương rất có thể hoàn toàn nắm giữ phương hướng hành động của ta.”
“Rời đi thôi. Càng đến nơi này thì càng nguy hiểm.” Bạch Lân nói.
“Nói cũng đúng.”
Bịch.
Trong phút chốc, dưới chân Trương Vinh Phương điểm một cái, người đã hóa thành huyết ảnh, nhanh chóng rời ra xa.
Hắn lựa chọn bên trái, bên trái là một mảng nhà cửa dân cư trong thành, phía sau nhà dân là một sườn núi nhỏ nhô lên.