Lôi Mặc vung cự kiếm lên, dưới mũ giáp là vẻ mặt dữ tợn, không lùi mà tiến, phóng vào trong mưa máu, Trương Vinh Phương đang chậm rãi bay lên không trung.
“Nhận lấy thánh tài! Tà ma!!!” Hắn điên cuồng hét lên, hai mắt cấp tốc hóa thành màu bạc.
Đại Hàng Thần!!!
Một tiếng nổ vang vô hình, Thần Uy khủng bố như thực chất từ trên trời giáng xuống, hung hăng đè lên trên người Trương Vinh Phương.
Thần Uy thuần túy nóng rực, tinh khiết, như hỏa diễm mặt trời, cố gắng thiêu đốt tất cả huyết dịch.
Nhưng rất nhanh, mưa máu sương máu lơ lửng xung quanh bốc lên lượng lớn khói trắng. Triệt tiêu Thần Uy đang áp chế.
Hai bên không ngừng giằng co, khiến Thần Uy nhanh chóng suy yếu.
Lôi Mặc trong nháy mắt bị vũng máu loãng cực lớn nuốt lấy. Toàn thân như bị hỏa diễm thiêu đốt, hiện ra mảng lớn khói trắng, cơ thể cũng bắt đầu cháy đen.
Cho dù hắn ta thi triển vũ kỹ gì, bộc phát ra sức lực lớn cỡ nào, thì máu tươi bao bọc không chỗ nào mà không lọt vào, cuồn cuộn không ngừng ăn mòn lấy hắn ta.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, động tác của Lôi Mặc ngày càng chậm, ngày càng bất lực, cho đến khi như côn trùng trong hổ phách ngưng kết lại, hoàn toàn bất động.
Khảm Tái Tư cố gắng phá vòng vây, nhưng vọt đến phần rìa thì lần nữa bị dòng máu loãng cưỡng ép kéo trở lại, hoàn toàn không cách nào thoát khỏi. Lúc này xuyên qua dòng máu, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn cảnh tượng này.
Làn khói dày đặc xông ra khỏi đám sương máu, bốc hơi lên cao.
Bốn phương tám hướng của toàn bộ cảng Thứ Đồng đều có thể nhìn thấy cột khói màu trắng bốc lên từ đây.
“Cho nên là, thực ra từ đầu tới cuối, ở đây chỉ có hai người như thế này à?” Cả người Trương Vinh Phương đang được huyết mãng quấn quanh nâng lên, nhờ thao túng khống chế máu tươi, giống như đang lơ lửng giữa không trung.
Nhưng thực chất phần dưới cơ thể hắn vẫn nhờ vào cơ thể huyết mãng chống trên mặt đất, không phải là bay lượn thực sự.
Hắn nhìn về phía Khảm Tái Tư đang kêu to ở gần đó.
Ánh mắt lấp lóe.
“Nếu đã chỉ có hai người này… Vậy….”
‘Vậy ngươi còn do dự gì nữa? Thừa lúc vắng mà vào đi!’ Bạch Lân cũng đã nhẫn nhịn đến mức tức giận đầy bụng, trước đó nàng còn đang lo lắng sợ bị một đám Linh Tướng đỉnh cấp vây đánh.
Bây giờ, chỉ có thế này??
‘Cũng đúng.’ Đột nhiên Trương Vinh Phương cười một tiếng.
Rầm!!
Trong chốc lát người này biến mất tại chỗ, hóa thành huyết ảnh, xuất hiện ở trước mặt Khảm Tái Tư.
Một chưởng.
Rầm!
Không trung nổ tung một mảnh sương máu, Khảm Tái Tư hoàn toàn không kịp phản ứng, hắn ta cố gắng đón đỡ, nhưng tay mới vừa giơ lên một nửa, lồng ngực đã bị đánh trúng rồi.
Lực va chạm to lớn, khiến hắn ta cảm thấy cứ như mình bị một chiếc tàu thủy công kích chính diện.
Hai mắt tối đen ngay lập tức, rơi vào tối tăm.
Cả cơ thể hắn trượt dài giữa không trung, kéo theo một dòng máu phun ra, sau đó đập mạnh vào mặt đường trong nội thành, khiến cho đá vụn gạch ngói nổ tung cả một mảng lớn.
Trương Vinh Phương bước lên một bước, thân hình lại biến mất.
Chờ đến khi hắn xuất hiện lần nữa là đã vượt qua vài trăm mét, tiếp tục xuất hiện ở bên cạnh Khảm Tái Tư.
Một chưởng.
Keng!
Đột nhiên một cánh tay màu bạc trắng tráng kiện, nâng lên che chắn phía chính diện trước người hắn ta.
Cánh tay va chạm với bàn tay của Trương Vinh Phương, phát ra tiếng vang.
Nhưng rõ ràng đối phương đã phán đoán sai sức mạnh hắn bộc phát ra.
Cánh tay màu trắng bạc bật ngược lại tại chỗ, bị bẻ gãy.
Ngay sau đó là cả người ngăn cản cũng bị sức mạnh khổng lồ đánh cho bay xoay tròn văng ra ngoài, trong tiếng vang ầm ầm kéo theo mấy tòa nhà dân bị đánh vỡ.
“Lại có thêm người đến à?”
Ánh mắt Trương Vinh Phương nhìn về phía người vừa tới.
Đó là một nữ tử cao lớn mặc áo giáp màu vàng kim nhạt.
Một mái tóc vàng dài tung bay lộ ra từ khe hở của chiếc mũ giáp. Trong thời tiết âm u mà cũng có thể phản xạ ra kim quang nhàn nhạt.
“Chẳng qua, không có ý nghĩa gì cả.”
Bước chân hắn đạp mạnh, thân hình lại biến mất.
Toàn thân Khảm Tái Tư đang phun máu, nằm ngửa trong một cái hố sâu ở mặt đất giữa quảng trường. Toàn thân bất lực, gian nan giãy giụa.
“Là Thánh Chiến Tinh tướng!! Không được, một mình nàng không thể làm đối thủ của người kia được!”
Thực lực của Thánh Chiến Tinh tướng mạnh hơn bọn họ một ít, trên người có Thần khí truyền thừa đặc biệt, nhưng….
Hắn dùng hết sức mạnh cuối cùng, sờ vào đồng hồ bỏ túi trong tay.
Răng rắc.
“Mượn danh nghĩa của thần, giam cầm!!”
Vút.
Giữa không trung ứng tiếng sáng lên từng vòng từng vòng gợn sóng bạch quang.
Đó cũng không phải là bạch quang thực sự, mà là dị tượng tinh thần đặc biệt chỉ có thân thể bằng linh hạch hoặc là người sau khi Bái Thần xong mới có thể nhìn thấy.
Trong chốc lát, từng chùm sáng màu trắng giáng từ trên trời xuống, đúng lúc trong gợn sóng chiếu bắn ra, vừa vặn bay về phía Trương Vinh Phương.