Lúc này thân hình Trương Vinh Phương chuyển từ hư sang thực, xuất hiện ở bên cạnh người nữ tử áo giáp màu vàng kim nhạt kia, tung một chưởng nhanh như thiểm điện chụp vào cổ đối phương.
Tốc độ hai người giao thủ cực nhanh. Nhưng phần nhiều hơn là hắn tấn công, đối phương phòng thủ.
Nữ tử hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể gian nan phòng thủ nhờ vào áo giáp màu vàng kim nhạt trên người.
Lớp áo giáp kia không ngừng chuyển động tỏa ra huỳnh quang, trước ngực có một hoa văn bụi hoa hồng lấp lánh tỏa sáng.
Lúc này Trương Vinh Phương tung ra một chưởng, đúng lúc bị chùm sáng rơi từ trên trời xuống bao phủ cơ thể.
Đại trận bao trùm cả bến cảng khuấy động dấy lên sức mạnh khổng lồ, nghiền ép xuống người hắn từng lớp từng lớp.
Lực trường to lớn vô hình trong suốt lôi kéo mọi vị trí trên người Trương Vinh Phương cực kỳ mạnh, cố gắng giam cầm hắn hoàn toàn.
Nhưng kéo dài không đến nửa giây.
Một tiếng răng rắc vang lên.
Lực trường vỡ nát, bị một lượng lớn tơ máu bay ra từ người Trương Vinh Phương đâm rách sụp đổ.
Bàn tay hắn duỗi ra không hề gặp chút trở ngại nào, ầm vang đặt thẳng lên cổ nữ tử.
Keng!!
Bàn tay và áo giáp va chạm với nhau, đè ép phát ra âm thanh ken két chói tai.
Một lượng lớn máu tươi bị ép hút ra từ những kẽ hở của áo giáp.
Nữ tử kêu thảm, giãy giụa ở trong tay Trương Vinh Phương.
Nàng liều mạng dùng quyền sáo trong tay đánh mạnh vào Trương Vinh Phương. Nhưng tất cả tấn công của nàng đều chỉ đánh vào làn máu tươi đang bay ra.
Huyết mãng đỏ sậm uốn lượn bay ra, tạo thành khiên máu, ngăn cản ở trước người Trương Vinh Phương.
Mỗi một lần khiên máu bị đập nện, là sẽ bắn tung tóe một vài giọt máu lên trên người nữ tử.
Giọt máu và linh tuyến ăn mòn lẫn nhau, hóa thành khói trắng bốc lên.
Đau đớn kịch liệt kích thích nữ tử càng ra sức giãy giụa vung tay, nhưng đổi lại là đau đớn càng kinh khủng hơn nữa.
Vài giây sau.
Răng rắc.
Cơ thể nàng chợt nghiêng sang một bên, hoàn toàn bất động.
Dòng máu vừa mới chảy ra từ khe hở áo giáp, bù lại một phần Trương Vinh Phương đã tiêu hao cho thần uy và trận pháp vừa rồi.
Tất cả yên tĩnh lại.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng đáp xuống một nóc nhà, huyết bào trên người lại lưu động lần nữa, ngưng tụ, hóa thành dáng vẻ không nhuốm bụi trần ban đầu.
Hắn liếc nhìn chung quanh, nhìn thấy quân đội Bạch Thập giáo xa xa đang tụ tập đến bên này.
Pháo binh đang truyền lệnh của quan chỉ huy xuống dưới, đã bày trận sẵn sàng, chuẩn bị pháo kích sang bên này lần nữa.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt Trương Vinh Phương nhìn xuyên qua đó, quan chỉ huy dẫn đầu bên kia cứng đờ toàn thân, ngây người bất động tại chỗ.
Toàn thân hắn ta phát run, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch. Sau đó quát to một tiếng, xoay người chạy.
‘Cho nên là, kiểu này của ta có được tính là một người đánh tan cả đội trú quân ở đây không?’ Đột nhiên Trương Vinh Phương hỏi.
Lúc này toàn bộ quảng trường chung quanh là mảng lớn phế tích và thi thể không còn nguyên vẹn do kịch đấu tạo thành.
Khảm Tái Tư nằm trong hố sâu, toàn thân đang từ từ hóa thành tro đen. Hắn bị máu tươi nhuộm đỏ quá nhiều, hoàn toàn không thể tự lành nữa, chỉ có thể chờ đợi cái chết.
Nữ tướng tóc vàng vừa rồi cũng té ngã trên đất, toàn thân trong áo giáp chậm rãi hóa thành tro đen, rõ ràng cũng sẽ hoàn toàn chết đi sau khi mất máu.
Hai người ngay cả Hàng Thần cũng không kịp dùng.
‘Không phải ngươi muốn bắt người lại để thẩm vấn sao? Bây giờ người cũng chết sạch rồi, làm sao bây giờ?’ Bạch Lân bất đắc dĩ nói.
‘Đều trách bọn họ thôi.’ Trương Vinh Phương thở dài: ‘Nếu không phải bọn họ dọa ta, chắc chắn ta sẽ không ra tay ác như vậy.’
‘Rõ ràng là yếu đến thế, còn đòi đuổi theo ta làm như mình là Linh Tướng đỉnh cấp vậy.’
Hắn nhẹ nhàng cất bước, chớp mắt cả người đã xuất hiện trước bộ áo giáp màu vàng kim nhạt mà nữ tử tóc vàng vừa chết đi kia để lại.
‘Hình như áo giáp này không tầm thường đâu.’
‘Đây là Thần khí. Ngươi có thể hiểu là tương tự với các loại đồ vật như Ma binh của chúng ta. Là đồ vật đã xuất hiện từ lâu trước kia, vật chế tạo ra để thần phật chúc phúc. Tất nhiên, đối với người bình thường và dị giáo đồ, dù mặc vào cũng chỉ trở thành trói buộc thôi. Vô dụng với ngươi.’ Bạch Lân giải thích.
‘Vậy quên đi.’ Trương Vinh Phương vươn tay lên.
Một mảng máu tươi tuôn ra từ dưới lớp huyết bào, bao phủ lớp áo giáp lại.
Một lượng lớn khói đặc bốc hơi lên cao, rất nhanh sau đó, máu tươi rút đi, nơi đó chỉ còn lại một bộ áo giáp màu trắng bình thường.
Màu vàng kim nhàn nhạt giống như thần tính trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Hắn làm xong những chuyện này, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Vút.
Huyết ảnh lóe lên, người đã hóa thành tơ máu, phóng tới tổng bộ quân tiên phong của Bạch Thập giáo tại cảng Thứ Đồng.