Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 31

Lâm Dương đưa Quỳnh An về thì lập tức đến công ty.

Quỳnh An vừa đi vào nhà thì liền bắt gặp 2 con người, 2 khuôn mặt đang lo lắng hết thảy. Thấy Quỳnh An đi vào, cả 2 người cùng đứng lên đi ra.

- Mày về rồi. Người ngợm sao lại ra thế này. - Huyền My nhìn thấy mặt Quỳnh An sưng lên và chân tay bầm tím thì liền hỏi.

- Tao không sao. Chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi. - Quỳnh An cười để làm cho 2 người yên tâm. Chứ thực ra người cô vẫn đau nhức.

- Đã xảy ra chuyện gì. Hôm qua nghe nói em ở cùng Trần Hạo Thiên. - Anh Toàn lo lắng hỏi vì nhớ lại cuộc gọi từ đêm qua. Sáng nay người của anh ta cũng thông báo cho anh biết là Quỳnh An sẽ được người của anh ta đưa về nhà.

- Hôm qua anh ta đã giúp em. Vì em bị hôn mê nên anh ta không thể đưa em về nhà được. Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.

- Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. - Thái độ của anh Toàn có vẻ mất bình tĩnh.

- Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi anh, đã ổn cả rồi. - Quỳnh An hiểu được thái độ này của anh. Chắc là do anh quá lo lắng cho cô thôi.

Đúng lúc này điện thoại của anh Toàn reo lên. Anh nghe điện thì công ty báo có việc gấp nên phải đi ngay.

- Không sao là tốt rồi. Anh có việc cần đi trước. Em nghỉ ngơi đi.

Anh Toàn nói rồi đi ngay. Có vẻ như anh đang giận Quỳnh An thì phải.

Quỳnh An cũng đi xuống giường nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

- Lại là con nhỏ Hạ Vy hại mày đúng không. - Huyền My đi đến giường ngồi xuống. Nhìn Quỳnh An như thế này cô liền đoán chỉ có con nhỏ đó mới có thể làm vậy. Quỳnh An vốn là người sống khép kín và hiền lành nên không thể gây thù chuốc oán với ai.

- Ừ. - Quỳnh An mệt mỏi đáp.

- Sao mày không nói cho anh Toàn biết, anh ấy rất lo lắng cho mày. Cả đêm qua còn không ngủ.

- Tao không muốn anh ấy phải lo lắng cho tao quá. Anh ấy còn rất nhiều việc phải làm.

- Thôi tùy mày vậy. - Huyền My cũng đành chịu. Nhưng thái độ vừa rồi của anh Toàn làm cho Huyền My không khỏi để ý. Đó không đơn thuần là sự lo lắng của một người anh trai cho đứa em gái của mình.

- Nhưng mà My ơi...

- Sao.

- Mỗi khi ở bên Hạo Thiên tao lại có cảm giác rất an toàn. - Quỳnh An nhớ lại ngày hôm qua khi Hạo Thiên đến cứu cô, cô liền có cảm giác ấm áp.

- Mày cứ từ từ rồi sẽ nhận ra được cảm xúc của mình thôi. - Huyền My nắm tay Quỳnh An nói.

- ----------------------------------------------------------------------------------------------

Quỳnh An ngủ một giấc dài đến tối, cô đã cảm thấy khá hơn rất nhiều. Cô tỉnh dậy thì Huyền My đã đi ra ngoài chỉ để lại một mẩu giấy nhắn lại cho cô. Nhớ lại thái độ sáng nay của anh Toàn có vẻ như anh đang giận cô thì phải. Nghĩ vậy Quỳnh An liền đi thay quần áo, đến công ty gặp anh. Không biết anh giờ này anh còn có ở công ty không.

Quỳnh An đến công ty hỏi chị tiếp tân thì biết anh vẫn còn ở đây. Cô nhanh chóng đi lên phòng làm việc.

Cốc cốc...

- Vào đi.

- Anh... - Quỳnh An thấy anh Toàn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính thì lên tiếng.

- Sao em đến đây. Không ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút. - Anh Toàn nhìn thấy Quỳnh An thì lập tức đứng lên.

- Em khỏe hơn nhiều rồi. Sao giờ này anh còn chưa vể. - Quỳnh An đi đến ghế ngồi xuống cùng anh Toàn.

- Anh còn một số việc chưa xong. - Anh Toàn nói rồi tiếp tục nhìn vào tài liệu.

- Anh...anh giận em à. - Quỳnh An thấy thái độ này của anh thì liền biết ngay anh đang giận cô thật rồi.

- Sao lại giận em. - Anh nói mà không nhìn Quỳnh An.

- Em xin lỗi. - Quỳnh An nhỏ giọng.

- Em biết là anh lo cho em mà. Sao có chuyện gì không thể nói cho anh biết. Hồi trước không phải sẽ không giấu anh chuyện gì sao. - Anh Toàn cầm lấy tay Quỳnh An nói, giọng anh có đôi chút mất bình tĩnh. Điều anh sợ nhất khi gặp lại cô là tình cảm của 2 người không còn như trước.

- Em xin lỗi. Chỉ là em không muốn anh lo lắng về chuyện nhỏ nhặt của em thôi.

- Chuyện gì của em đối với anh cũng không hề nhỏ nhặt.

- Được rồi được rồi. Lần sau không giấu anh chuyện gì nữa. - Quỳnh An cầm tay anh Toàn lắc lắc.

- Còn giấu nữa thì chết với anh.

- Hì hì...Nhưng mà...em đói quá. - Quỳnh An xoa xoa bụng.

- Em chưa ăn gì sao.

- Chưa, Huyền My đi ra ngoài từ sớm chưa thấy về.

- Đi, anh đưa em đi ăn. - Anh Toàn đứng dậy kéo tay Quỳnh An.

- Không phải anh còn việc phải làm sao.

- Anh có thể làm sau.

Tình yêu là như thế. Đối với người đáng lẽ ra không nên yêu, không được yêu thì lại đem lòng yêu say đắm. Dù người không nhận ra vẫn nguyện giữ trong lòng mà không cần nói ra.

- --------------------------------------------------------------------------------------------------

Quỳnh An đã được nghỉ hè nên bắt đầu từ ngày mai cô sẽ đến công ty anh Toàn làm cả ngày. Vì cô phụ trách mảng thời trang nên cô cần phải thay đổi bản thân mình. Hôm nay anh Toàn đưa cô đi sắm rất nhiều đồ. Đi qua trung tâm này đến cửa hàng khác anh mới chịu tha cho cô. Nhìn những món đồ ấy cô rất thích nhưng có vẻ không hợp với cô lắm. Cô dù sao cũng chỉ là một đứa sinh viên nghèo mà thôi.

Quỳnh An đang đứng chờ anh Toàn đi lấy xe ở sảnh. Trung tâm này nghe nói là của tập đoàn Haver, người ra vào rất đông. Bất chợt ánh mắt Quỳnh An dừng trên một thân ảnh quen thuộc. Đã 2 ngày kể từ hôm ấy cô không gặp anh. Anh đang dần tiến lại chỗ Quỳnh An. Hình như anh cũng đã thấy cô rồi thì phải. Sao thế này, cô cảm thấy hồi hộp quá.

- Sao lại đứng ở đây. - Hạo Thiên đi đến gần Quỳnh An, ánh mắt dán lên người cô.

- À, tôi đang chờ anh Toàn đi lấy xe. - Quỳnh An nói mà trong lòng vẫn có chút gì đó hồi hộp.

- Hai người đi mua sắm sao.

- Đúng thế, tôi chuẩn bị một số thứ. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu đi làm.

- Ừ. Vậy tôi đi trước. - Hạo Thiên nói rồi chuẩn bị bước đi.

- Hôm đó...cảm ơn anh...- Quỳnh An nói với như sợ Hạo Thiên sẽ đi mất.

- Vết thương của cô đã khỏi hẳn chưa. - Hạo Thiên đưa ánh mắt quan sát cô.

- Tôi đã khỏi hẳn rồi....

- Trần tổng, lại gặp anh ở đây. - Đúng lúc anh Toàn đi đến.

- Thật trùng hợp.

- Chuyện hôm trước của Quỳnh An thực sự cảm ơn anh. Người anh trai như tôi thật vô dụng, lại không bảo vệ được em gái của mình. Nhưng bây giờ sẽ khác, tôi sẽ không để ai thay tôi làm điều đó nữa.- Anh Toàn nói rồi đưa tay lên ôm lấy vai Quỳnh An.

Quỳnh An ngây ngô nghĩ đó chỉ là câu nói bình thường và cử chỉ của một người anh trai nên cũng mỉm cười nhìn anh.

- Anh có thể làm tốt điều đó. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, xin phép đi trước. - Hạo Thiên nói rồi bỏ đi trước. Ánh mắt anh kiên định, khuôn mặt không một chút cảm xúc.

- Chào giám đốc, chào tiểu thư. - Lâm Dương nãy giờ đứng sau Hạo Thiên, những gì 2 người này nói anh đều hiểu hết. Anh cúi chào rồi nhanh chóng đi đi theo Hạo Thiên.

" Người bảo vệ em sao có thể là người khác. "
Bình Luận (0)
Comment