Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 32

Hôm nay là ngày đầu tiên Quỳnh An chính thức đến công ty anh Toàn làm việc. Cô có chút hồi hộp, đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị và đang chờ anh Toàn đến. Mặc dù cô đã nói sẽ tự đi nhưng anh Toàn nhất định không chịu. Vậy là cô phải đành lòng nghe theo.

- Mày chuẩn bị xong hết chưa. - Huyền My đưa cho Quỳnh An chiếc thẻ rồi nói.

- Ừ. Tao chuẩn bị xong hết rồi. Nhưng vẫn hồi hộp quá. - Quỳnh An nhận lấy chiếc thẻ nhân viên rồi nói, biểu cảm trên khuôn mặt không dấu nổi sự hồi hộp.

- Trời ơi, mày cứ bình thường thôi. Còn có anh Toàn bên mày mà.

Quỳnh An đang định nói gì đó thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Có lẽ anh Toàn đến.

- Để tao ra mở cửa. - Huyền My nói rồi chạy đi.

- A anh Toàn... - Huyền My nhìn thấy anh Toàn thì giọng phấn khích. Không hiểu sao mỗi lần gặp anh cô lại cảm thấy vui vui trong lòng.

- Chào buổi sáng em. Anh đến đón Quỳnh An. - Anh Toàn nở một nụ cười hiền với Huyền My. Vì cô bé là bạn thân nhất của Quỳnh An nên anh cũng coi Huyền My như đứa em của mình.

- Anh vào đi. Nó chuẩn bị xong hết rồi.

Anh Toàn không nói gì chỉ mỉm cười đi vào trong.

- Anh đến rồi. - Quỳnh An thấy anh Toàn thì cười tươi chào anh.

- Xem nào, em gái của anh lớn thật rồi đây. - Anh Toàn nhìn thấy Quỳnh An trong bộ đồ công sở có nét trưởng thành hơn trước thì nổi hứng trêu đùa.

- Sao anh còn trêu em. Em đang hồi hộp chết được. - Quỳnh An đi đến đánh vào vai anh Toàn, khuôn mặt hiện lên nét dễ thương.

- Có gì em phải hồi hộp nào. Công ty là của anh mà.

- Biết là thế nhưng em cũng chỉ là một nhân viên bình thường của anh thôi.

- Thôi được rồi. Em cứ từ từ làm quen. Chúng ta đi thôi.

- Vâng. Tao đi nhé. - Quỳnh An quay sang Huyền My đang đứng bên.

- Ừ mày đi đi. Chúc mày may mắn. - Huyền My nháy mắt tinh nghịch với coi bạn.

- Anh đi nhé. - Anh Toàn cũng quay sang chào cô.

- Vâng. 2 người đi nhé.

Vậy là 2 người cùng nhau đi đến công ty. Chỉ còn lại Huyền My ở nhà một mình. Chắc sẽ là một ngày buồn chán lắm đây. Được nghỉ học rồi Huyền My chẳng biết làm gì cho đỡ buồn. Cô sẽ về nhà chơi với bố mẹ vậy. Nghĩ rồi Huyền My lập tức vào thay quần áo rồi ra ngoài bắt taxi.

Quỳnh An và anh Toàn đến công ty thì ngay lập tức nhận được những ánh nhìn khó hiểu của mọi người trong công ty. Quỳnh An vội vàng né tránh những ánh nhìn ấy.

Anh Toàn dẫn cô đến một văn phòng trên tầng 12. Đó là nơi chuyên về mảng thời trang của công ty. Và đúng như tên gọi của nó, ở đây có rất nhiều những bộ đồ mẫu, rất nhiều bản thiết kế và những gì liên quan đến thời trang. Quỳnh An nhìn thấy những thứ ấy thì vô cùng thích thú. Mãi mê ngắm nhìn mà cô không để ý rằng mọi người đang tập trung lại trước mặt mình và anh Toàn. Cho đến khi một giọng nói cất lên.

- Giám đốc, anh mới đến. - Một người phụ nữ có đôi mắt sắc lạnh và một khuôn mặt như đã trải qua rất nhiều giông tố cuộc đời.

- Mọi người đã đến đủ cả chưa. - Anh Toàn khẽ gật đầu rồi cất giọng hỏi.

- Thưa giám đốc, mọi người đã ở đây đầy đủ.

- Tốt. Giới thiệu với mọi người đây là Quỳnh An, người đại diện của chúng ta cho bản hợp đồng với Haver. Từ hôm nay cô ấy sẽ bắt tay cùng mọi người để thực hiện hợp đồng. - Anh Toàn nhìn sang Quỳnh An giới thiệu với mọi người xung quanh.

Nghe giám đốc nói xong sắc mặt của mọi người có chút thay đổi. Có gì đó như không bằng lòng nhưng có lẽ vì sợ giám đốc nên không dám thể hiện quá lộ liễu ra mặt. Có người còn nhìn Quỳnh An bằng đôi mắt không phục, đố kị và tàn nhẫn.

- Em chào mọi người, em là Nguyễn Quỳnh An. Hôm nay em bắt đầu với công việc của mình, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua và giúp đỡ em ạ. - Quỳnh An nở nụ cười thân thiện chào hỏi.

Nghe xong câu nói của Quỳnh An ai nấy đều nở một nụ cười, nhưng đó là nụ cười gượng để qua mặt giám đốc.

- Được rồi mọi người bắt đầu công việc của mình đi. - Anh Toàn nói.

- Vâng thưa giám đốc.

Tất cả đều đồng thanh rồi ai nấy vào vị trí của mình và bắt đầu làm việc.

- Anh đi nhé, trưa anh sẽ ghé qua. - Anh Toàn vuốt tóc Quỳnh An rồi nở nụ cười.

- Vâng. Em chào anh.

Tất cả những hành động đó đã được thu hết vào tầm mắt của mọi người. Thật bất ngờ, giám đốc của họ xưa nay lạnh lùng là thế nay lại dịu dàng với một cô gái thế sao.

- Tôi là Khả Yến, trưởng phòng ở đây. Mặc dù cô là người đại diện cho hợp đồng nhưng tất cả kế hoạch phải bàn bạc với mọi người. Cô hiểu chứ. - Sau khi giám đốc đã đi khỏi người phụ nữ ấy mới quay sang nói với Quỳnh An. Khuôn mặt cô ta vẫn không một chút cảm xúc, dường như cô ta cũng không cần quan tâm đến quan hệ giữa cô và anh Toàn là gì cả.

- Vâng. Em đã hiểu rồi ạ. Mong chị giúp đỡ em. - Quỳnh An rụt rè gật đầu.

- Kia là chỗ làm việc của cô. Đến và bắt đầu công việc của mình đi. Chắc giám đốc đã nói cho cô biết những việc cô cần phải làm. - Khả Yến chỉ tay về phía một chiế bàn trống.

- Vâng. Em đã hiểu rồi ạ.

Khả Yến không nói thêm gì cũng về chỗ của mình và bắt đầu làm việc.

Quỳnh An đi đến chỗ của mình và đặt túi xách xuống. Cô nhìn xung quanh một lượt mọi người. Có những người đang nhìn cô nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô thì vội vàng cụp xuống. Quỳnh An có cảm giác mọi người không thích cô cho lắm hoặc là đang hiểu nhầm cô điều gì đó. Điều cô sợ nhất khi đến làm việc là mọi người nghĩ cô dựa vào mối quan hệ với anh Toàn và được ngồi vào vị trí này. Quỳnh An thở dài ngao ngán. Cô lắc đầu xua đi suy nghĩ rồi bắt đầu vào công việc.

Vì vốn dĩ đã có một niềm yêu thích với thời trang nên coi bắt nhịp với công việc rất nhanh. Cũng nhờ anh Toàn đã dạy cho cô rất nhiều ngày hôm trước nên cô không khó khăn lắm trong việc giải quyết công việc.

Thấm thoát giờ nghỉ trưa đã đến. Mọi người đều bắt đầu rủ nhau đi ăn trưa. Quỳnh An định không đi ăn để làm cho xong công việc.

- Này, định không đi ăn trưa hả.

Anh Toàn từ đâu lù lù xuất hiện đứng trước mặt Quỳnh An khiến cô giật mình.

- Ơ anh... Làm em giật cả mình. - Quỳnh An vuốt vuốt ngực làm vẻ giận dỗi.

- Có thế cũng giật mình. Thế không tính đi ăn trưa hay sao mà còn ngồi ở đây. - Anh Toàn nheo mắt hỏi khi thấy Quỳnh An vẫn đang loay hoay với đống tài liệu.

- Em định làm nốt chỗ này đã.

- Đợi cô làm nốt chỗ này để đến sáng mai luôn à. Mau đứng dậy, đi ăn thôi.- Anh Toàn kéo tay Quỳnh An đứng dậy rồi lôi đi.

- Nhưng....

- Không nhưng gì hết.

Vậy là Quỳnh An đành phải đi theo anh Toàn. Xuống đến sảnh, mọi người lại nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Nhưng tuyệt nhiên không ai lên tiếng cả. Như thế còn làm cô khó chịu hơn. Quỳnh An lắc đầu không nghĩ nữa,cô chỉ cần sống đúng với con người của cô thôi.
Bình Luận (0)
Comment