Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 33

. Anh ước giá như mình có thể nói tiếng yêu em. Để trái tim này không ngàn lần vụn vỡ. Để em hiểu thấu trái tim này. Để em một lần bước đến bên anh.

- Công việc hôm nay của em thế nào rồi. - Anh Toàn đang lái xe thì quay sang hỏi Quỳnh An.

- À...cũng rất tốt ạ. Những gì anh dạy em em đều áp dụng vào cả. - Quỳnh An nở nụ cười tươi nhìn anh Toàn. Cô không muốn nói thái độ mọi người lúc cô vào làm việc. Vì cô nghĩ đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt ai cũng phải trải qua khi bắt đầu công việc mới. Cô có thể tự lo được.

- Em gái của anh giỏi mà. - Anh Toàn mỉm cười hiền.

Quỳnh An chỉ cười hì hì rồi không nói gì. Hai người đang trên đường về nhà sau khi tan làm. Anh Toàn nói đưa cô đi ăn tối nhưng Quỳnh An muốn về nhà ăn với Huyền My cho vui. Cả ngày hôm nay ở nhà một mình chắc nó buồn lắm.

- Em về nhé! - Quỳnh An vừa bước xuống xe thì vẫy vẫy tay chào anh Toàn.

- Ừ anh đi đây. - Anh Toàn cười rồi cho xe chạy đi luôn.

Quỳnh An bước đi trên con ngõ quen thuộc để đi vào nhà.

- My ơi, tao về rồi đây.

Quỳnh An mở cửa đi vào gọi Huyền My nhưng không thấy trả lời. Nhìn quanh nhà cũng không thấy đâu cả. Đang loay hoay ngó nghiêng ngó dọc thì điện thoại cô reo lên. Là số của Huyền My.

- Alo, mày đi đâu thế. Tao về nhà mà không thấy đâu.

- Mày về rồi hả. Tao quên nói với mày tao về nhà bố mẹ từ sáng sớm. Hôm nay mẹ bảo ngủ lại ở nhà với mẹ một bữa. Mày ngủ một mình được không. - Huyền My nói qua điện thoại.

- Ừ tao không sao đâu. Mày cứ ở đấy ngủ với mẹ nhé.

- Ừ vậy tao cúp máy đây. Ăn uống rồi tắm giặt rồi nghỉ ngơi đi.

Nói rồi Huyền My cúp máy luôn. Quỳnh An nhìn điện thoại rồi đột nhiên thấy có lỗi với cô bạn ghê gớm. Chỉ vì cô mà Huyền My phải đến đây sống. Bình thường đang làm một tiểu thư ăn sung mặc sướng quen rồi giờ phải chịu cảnh này. Rất nhiều lần cô đã nói với nó cứ về nhà sống cùng bố mẹ đi cô ở một mình được mà. Nhưng Huyền My nhất định không chịu. Cô thương nó ghê gớm. Ngoài anh Toàn ra thì Huyền My như là người thân ruột thịt của mình vậy.

Quỳnh An cảm thấy đói định kiếm gì ăn. Nhưng trong nhà chỉ còn mì gói. Và cô bé quyết định sẽ ra ngoài ăn gì đó. Quỳnh An không đi bằng xe bus mà quyết định sẽ đi bộ để ngắm đường phố về đêm. Và đúng như người ta hay nói thành phố đẹp nhất là khi về đêm. Những dòng xe cứ tập nập ngược xuôi, nối nhau thành một hàng dài. Hai bên đường những bóng đèn cao áp chiếc sáng cả một con đường. Nhìn đường phố Quỳnh An lại bất giác mỉm cười. Con người ta dường như rất bận rộn thì phải. Ai đó đều kiếm tìm những thứ sa hoa cho bản thân.

Mãi mê ngắm nhìn đường phố mà Quỳnh An không để ý rằng có một chiếc xe đã đi theo cô một quãng đường khá dài. Cho đến khi cô bé ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó thì chiếc xe mới dừng lại.

Cô ngồi đó và bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây. Cô lại nhớ đến Hạo Thiên. Cảm giác của cô rất kì lạ. Không gặp có thể nói là nhớ nhưng lại không có điều gì chắc chắn đó là thích cả. Mỗi khi bên cạnh anh cô đều có cảm giác an toàn hơn cả. Nghĩ đến đây cô bông bật cười rồi lắc đầu nguầy nguậy. Cô và anh là mối quan hệ gì chứ, hiện tại chỉ có thể nói là quan hệ công việc. Đừng nên nghĩ mọi chuyện qua xa để rồi tự mình làm tổn thương mình.

- Sao lại ngồi ở đây.

Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên cất lên làm Quỳnh An giật mình. Cô ngước lên nhìn thì nhận được một ánh mắt đang khó hiểu nhìn cô. Gương mặt ấy, dáng người ấy...

- À... Tôi ngồi đây nghỉ một lát. - Quỳnh An ngập ngừng.

- Định đi đâu sao. - Hạo Thiên vẫn cho 2 tay vào túi quần đứng trước mặt Quỳnh An hỏi.

- Tôi về nhà thì Huyền My đã về nhà bố mẹ nên đang định đi ăn gì đó.

Hạo Thiên không nói gì mà chỉ nắm lấy tay Quỳnh An định dắt đi.

- Sao thế.? - Quỳnh An bị bất ngờ trước hành động ấy, đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn Hạo Thiên.

- Không phải nói muốn đi ăn gì đó sao.

- Tôi có thể tự đi được mà.

- Đi một mình rất nguy hiểm. Đã trễ rồi.

Nói xong không để Quỳnh An phản ứng gì Hạo Thiên liền lôi cô thẳng vào xe.

Quỳnh An nghe được câu nói ấy thì lòng cảm thấy vui vui. Cô mỉm cười.

Hạo Thiên lái xe đưa 2 người đến một nhà hàng sang trọng. Lâm Dương được Hạo Thiên cử đi làm việc khác nên anh phải tự lái xe.

Quỳnh An nhìn thấy nhà hàng ấy mà thở dài ngán ngẩm. Lần nào Hạo Thiên cũng đưa cô vào những kiểu nhà hàng như thế này. Không phải là đồ ăn ở đây không ngon mà Quỳnh An cảm thấy rất áp lực khi vào những nơi như thế này. Mọi người ở đây đều khác biệt so với cô. Họ có điều gì đó như đang toan tính là lọc lừa lẫn nhau.

- Sao thế. Không thích nơi này hả.? - Hạo Thiên hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô.

- Chúng ta có thể đi nơi khác được không. Ở đây tôi cảm thấy không thoải mái lắm. - Mặt Quỳnh An nhăn nhăn.

- Vậy cô muốn đi đâu. Chúng ta đi!
Bình Luận (0)
Comment