Đứng trước con đường rộng lớn, người lữ hành hoang mang và hoài nghi...
Đi xa. Mệt. Mệt lắm! Cần một bóng cây, một dòng suối để nghỉ ngơi...
Thượng Đế hiển linh, trao cho người lữ hành chiếc bánh và vò nước kèm cử chỉ chúc lành. Người lữ hành ngỡ ngàng. Anh ta lúng túng và khẽ nhìn Ngài. Im lặng, cả hai. Chợt Thượng Đế cất tiếng:
....
- 999+ quả là sự khởi đầu tuỵt zời...
"Chào mừng đến với bình nguyên vô tận"
- Ping vầy là hỏng rồi, hỏng rồi!!
Giờ thì là 872. Rồi 643. 410. 307. 156. 72.
- Phùùù, may quá xuống ping rồi!
Cái thằng đang cặm cụi chơi Liên Quân này tên là Tam, năm nay đang học 12.
Tam học không tốt. Ít bạn, ít giao tiếp. Mê game. Và mập nữa.
Tam không màng tương lai sẽ ra sao. Tam chỉ cảm thấy cuộc đời này có vẻ thật là nhiều thứ bị 999+.
Mạng lại lag. 65. 207. 427. 872. 999+.
Ôi thật vướng víu! Tam bèn AFK bỏ mặc trận đấu.
- Muốn ra sao thì ra... - Tam buột miệng gắt.
Sau khi tính tiền sử dụng dịch vụ chơi less, à nhầm, chơi net thì Tam lững thững rông bộ về nhà.
Một cái khuyên tai hình vòng bắt mắt tinh xảo rơi bên lề đường. Tam trông thấy vội chạy lại nhặt.
Khuyên tai đẹp đẽ lạ thường đến nỗi ma mị. Tam không nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng rảo bước về nhà.
Vất cái khuyên vào một góc, Tam lăn quay ra ngủ. Ngôi nhà của hắn vẫn luôn lạnh lẽo và trống vắng như mọi ngày.
- Này thằng mập...
Ai đó gọi Tam. Ai vậy? Tam mở mắt quan sát.
Ối mẹ ơi. Ma.. Ma... Một cái nhân ảnh trắng toát đập vào mắt Tam. Tóc dài dài. Mặt luốm nhuốm máu. Kèm theo đó là một mùi tanh tưởi xông thiên.
- Ta không phải mẹ ngươi đâu mà gọi mama. Há há há...
Con nữ quỷ nữ ma cười lên quỷ dị. Tam điếng cả hồn phách. Chợt vụt một cái, nó đã xuất hiện ngay trước mặt Tam. Nó áp sát vào mặt Tam. Tam run rẩy đến từng mạch máu. Đôi mắt nhuốm máu của nó như thể muốn xé xác Tam vậy.
- Cảm ơn, vì đã nhặt ta về. Ta lại có thể vui vẻ thỏa thích rồi. Há há há...
- Mới có thế mà run sợ sao? Thằng mập đần độn nhát gan.
Chợt mùi ô uế biến mất. Con nữ quỷ cũng thay hình đổi dạng. Nó trở nên dễ nhìn hơn và không còn đáng sợ như vừa rồi. Tam đang còn ngơ ngác thì nó gằn:
- Mau cút đi. Mang máu tươi cho ta. Ta thèm máu tươi...
"Rót mật ngọt vào tai em, tắt ánh đèn lột đồ em ra, ấy nhầm, bật tình yêu lên, sao càng say em lại càng điêu, ấy nhầm, yêu anh..."
Tiếng nhạc chuông của dế cưng làm Tam choàng tỉnh. Tam vã mồ hôi từng giọt. Tất cả chỉ là ác mộng sao?
- Máu, máu. Mang máu cho ta... - Tiếng gằn của con nữ quỷ.
Tam giật béng người. Đó không phải là ác mộng sao? Chuyện gì đang xảy ra?
Bỗng cổ Tam bị bóp chặt. Tam vùng vẫy khó nhọc. Cái thân thể mập mạp của Tam vậy mà như bị nhấc lên bởi lực lượng vô hình.
- Máu... máu... Nhanh lên, ta rất khát...
Bịch! Tam bị thả rơi xuống sàn nhà. Cảm giác ngột ngạt của tử vong lúc nãy Tam cảm nhận rất rõ. Nỗi hoảng sợ khiến Tam mau chóng phục tùng.
Dốc tiền tiết kiệm của bản thân ra cho vào túi, Tam chạy ào ra chợ. Chỉ có thể dùng máu heo thôi.
Trời nắng mà lưng Tam lạnh cóng. Mọi chuyện là thế nào? Có ma quỷ thật ư? Lại còn khống chế mình kiếm máu cho nó? Cha xứ đâu rồi? Cao tăng đâu rồi? Thầy pháp đâu rồi? Các nhà khoa học lỗi lạc đâu rồi? Hãy giải thích và cứu tôi với!
Tam cầm chai máu lợn chạy vội về nhà. Tam đang loay hoay không biết phải làm gì tiếp theo thì tiếng con nữ quỷ lại vang lên trong tai Tam:
- Đưa cái khuyên đặt lên số máu kia. Mau, ta khát quá.
Tam làm theo và quan sát. Một luồng đen đen quấn lấy chai máu lợn. Chỉ độ tầm nửa phút, chai máu đã cạn sạch.
Tam nôn mửa trong lòng. Tởm lợm. Gớm ghiếc. Thứ nghiệt súc máu me tanh tưởi như nó tại sao lại tồn tại cơ chứ? Con nữ quỷ khốn kiếp, dơ bẩn.
- Tốt. Rất tốt! Thật đã cơn khát! Nếu ngươi biết nghe lời và ngoan ngoãn làm theo thì tốt, còn không thì sống không bằng chết...
Tam nghiến răng vì tức và sợ. Tam hối hận làm sao khi cầm cái khuyên về nhà để bây giờ rơi vào hoàn cảnh này. Phải làm sao đây? Làm sao đây?
Tam ra vườn sau nhà và quăng cái chai kia đi.
- Mẹ kiếp! Ông trời sao lại trao cho ta cái thứ tà ác này cơ chứ...