Thượng Đế

Chương 2 - Tà Ác (2)

Kể từ ngày vướng phải con nữ quỷ kia, Tam sống trong chuỗi ngày hoang mang lo sợ. Tam thường xuyên ở im trong phòng, lâu lâu lại ra chợ và len lén mang về một chai máu lợn.

Tam đã suy nghĩ nhiều về con quỷ này. Có vẻ như nó không có thực thể. Cái khuyên chính là nơi nó trú ngụ. Có lẽ nó đã là ra rất nhiều điều thương thiên hại lý.

Ê mà khoan. Nếu vậy thì nó chẳng phải là bằng chứng xác thực cho việc ma quỷ có tồn tại hay sao? Nó có đồng loại không?

Nó có thế giới riêng cho nó và đồng loại không? Tại sao nó lại đến tay mình? Tiếp tục theo nó sẽ đòi hỏi những gì? Nó có giết luôn cả mình không?

Quá nhiều câu hỏi. Đặt ra thêm nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Sau một hồi suy nghĩ về con quỷ, Tam lại dời mắt đến cái khuyên tai kia. Quả là một thứ kỳ lạ dị thường. Trên đó có những hình thù kỳ quặc mà Tam chưa thấy bao giờ.

- Grừ, ta muốn được tự do. Cái lồng giam khốn kiếp... - Tiếng con nữ quỷ nguyền rủa.

Tam cũng đã lờ mờ đoán ra là có ai đó đã dùng khuyên tai để nhốt con quỷ này lại. Có thể kẻ ấy sơ ý làm rơi mất cái khuyên chăng?

Lòng Tam khẩn trương hẳn lên.Tam sợ rằng sẽ có lúc con quỷ này sẽ đòi máu người.

Tam không thể chống lại nó nhưng Tam cũng thấy thật ghê tay khi "cung phụng" cho nó. Tam không biết đâu là lối thoát cho mình. Chẳng lẽ Thượng Đế cố tình bỏ mặc Tam sao?

Không ai nhận ra. Không ai thấu hiểu. Không ai giúp đỡ.

- Ta cần thêm máu. Nhiêu đây chưa đủ.

- ...

- Bắt cho ta một đứa bé. Ta thèm thịt và máu của chúng. Ta phải mạnh mẽ hơn để thoát khỏi nơi này!

- Ta cần những đứa trẻ. Chúng là nguồn sức mạnh tinh khiết mà ta cần...

- ...

Tam nhịn hết nổi. Tam không thể hại những đứa trẻ. Tam gào lên vào cái khuyên tà ác:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn gì? Đừng đeo bám và bắt ta làm những việc này nữa!

Tam đạp cái khuyên xuống sàn và di mạnh mấy cái. Xong Tam vất cái khuyên vào bếp lửa.

Lửa cháy phừng phừng kèm tiếng cười quỷ dị. Không nghe lời, ắt phải chết. Chết trong nỗi sợ hãi và đau đớn tột cùng.

Tam bỏ chạy. Thân hình ục ịch của Tam cố gắng bung hết sức mà chạy trốn. Cổ họng Tam bị bóp nghẹt, Tam loạng choạng ngã nhào ra đất, mặt lấm lem bụi.

Khi mà cái cổ của Tam sắp bị xoay ngược thành công thì không gian nứt ra. Cả Tam và con nữ quỷ đều bị cuốn vào trong đó.

BỊCH! Tam rơi bịch xuống. Nghe chừng có vẻ như đã gãy xương. Lưng, phần đầu sau và tay gánh chịu toàn bộ. Từ lưng và đầu sau truyền tới cơn đau khủng khiếp. Tam không còn hơi để mà rên la mà chỉ có thể há miệng để cơn đau tung hoành.

Chưa bao giờ Tam bị đau như vậy. Cơn đau lấn át mọi thứ khiến Tam chẳng còn suy nghĩ quan sát được điều gì. Tam có cảm giác mình đang được Diêm Vương mời ở lại.

Xin bỏ qua vấn đề ngôn ngữ.

- Ế, là một người nào đó này! - Một giọng thanh niên lên tiếng.

- Ồ, người hắn hoàn toàn vô lực. Chắc là người thường. Mà còn đang bị thương rất nặng... - Có kẻ đáp lại.

- Chúng ta có nên quẳng hắn đi không? - Kẻ kia hỏi thêm.

- Đừng. Dầu sao cũng là một sinh mạng. Hơn nữa hắn không có tội tình gì với chúng ta. Chúng ta sẽ cứu hắn! - Giọng thanh niên trả lời.

- Nhưng mà có vẻ như là còn một thứ nữa theo cùng hắn rớt xuống thuyền của chúng ta.

Bình Luận (0)
Comment