- Hửm? - Giọng thanh niên ngạc nhiên.
- Là Oán Linh? Không, chỉ là một loại tà ma hạ đẳng.
Tam đã ngất từ lúc nào. Còn con nữ quỷ kia trốn biệt vào trong cái khuyên. Nó thấy sợ hãi. Đây là nơi nào? Những kẻ kia có thể uy hiếp nó một cách thật sự.
Ngọn lửa thiêu đốt chiếc khuyên. Con nữ quỷ choáng váng quay cuồng trong ngọn lửa. Nếu như tiếp tục trốn trong khuyên, chắc chắn nó sẽ bị nóng chết mất.
Con nữ quỷ chui ra khỏi khuyên. Nó loay hoay tìm đường bỏ trốn.
- Thôi. Kệ nó đi. Nó cũng có tư tưởng truy cầu sự sống. Hãy cho nó một lối thoát.
- Công tử, cậu quá nhân từ rồi. Để nó sống biết đâu lại là họa. Lỡ sau này nó mạnh lên, quay trở lại trả thù thì sao đây?
Tuy nói thế nhưng người kia cũng không ra tay nữa truy sát con nữ quỷ nữa.
- Bên ngoài phi cơ là không gian bạo liệt hung hiểm. Con tà ma ấy cũng khó sống. Hừm, giờ còn tên mập này thì công tử định sao?
Người thanh niên đáp:
- Cho hắn phục dụng một chút đan dược trị thương.
- Vâng, thưa công tử.
Người thanh niên bước lại gần Tam và nhìn mấy viên đan dược được bỏ vào miệng Tam. Người thanh niên lẩm bẩm:
- Người thường kia, hiện tại ngươi bị đau đớn như ta đã từng. Nhưng ngươi có đáng thương và tủi thân như ta không?
Không ai để ý đến cái khuyên nữa. Có lẽ chỉ là một bảo vật quèn của gã Pháp Sư tập sự nào đó. Cái khuyên bốc khói kêu xèo xèo rồi biến mất.
...
- Quá tệ quá tệ. Cái "lồng giam" này hơi diêm dúa và gia cố quá yếu. Con quỷ kia chỉ là loại hạ đẳng nhưng chỉ có nó có thêm vài thành lực lượng, nó sẽ phá tan được ngay.
- Xin lỗi sư phụ... - Giọng non nớt lí nhí.
- Lần sau hãy làm tốt hơn. Tất cả các ngươi phải chăm chỉ học tập và hoàn thiện hơn.
- Dạ, chúng con xin ghi nhớ lời sư phụ ạ. - Một đám lí nhí ríu rít đáp lại.
- Chúng ta đi!
Chợt một đứa thắc mắc:
- Sư phụ ơi, sao sư phụ không tiêu diệt luôn con quỷ đó đi?
- Có thể toàn mạng trong không gian hung hiểm khó lường, ấy cũng là xứng đáng để tiếp tục tồn tại.
...
Tam đang lang thang vô định. Không gian chói lòa. Vắng vẻ và tinh khiết. Một cảm giác buồn buồn dâng trào. Phía trước, là ba mẹ của Tam.
Thêm nhiều người nữa xuất hiện. Những thành viên trong lớp của Tam, những giáo viên, hàng xóm và những người trong họ hàng. Đôi khi có cả những người cả đời chỉ lướt qua nhau một lần...
Tam mệt mỏi và bải hoải tâm trí. Những chán ngán và tầm thường cứ đến trong mỗi buổi bình minh. Tam nhiều lần muốn xé toạc cái thứ bình minh uể oải đó. Cuộc sống của Tam thật đơn sắc, đơn sắc đến vô vị. Tam muốn rũ bỏ tất cả và đi thật xa, thật xa...
- Tôi không muốn làm con của hai người nữa. Xin lỗi...
- Tôi không muốn làm học trò của mấy người nữa. Xin lỗi...
- Tôi không muốn...
- Tôi không muốn...
- Tôi không mong muốn cuộc sống này nữa...
Nếu cuộc sống nhàm chán như vậy, có nhất thiết phải truy cầu?
Cuộc sống mà vô vị như vậy, phải chăng kẻ tạo ra nó - Thượng Đế - cũng là một kẻ hời hợt và nhạt nhẽo?
Không. Thế giới không nhỏ bé đến vậy. Cuộc sống không đơn sắc đến vậy. Chân trời góc biển còn nhiều điều lý thú diệu kỳ chờ kẻ có hoài bão và thực lực đến khám phá.
Thượng Đế rất thông minh và tinh tế. Ngài luôn theo dõi tất cả và thỉnh thoảng lại tận tay giúp đỡ những người lữ hành cô độc trên đường dài.
Đi cùng Ngài và tiến tới đỉnh cao của vũ trụ. Cùng Ngài gieo mầm sống và xây dựng văn minh.
...
- A, tên mập này đã tỉnh lại.
Tam khó khăn mở mắt. Cơn đau vẫn còn ê ẩm miên man. Nhưng có vẻ không dữ dội như lúc trước. Tam tưởng mình đã chết luôn rồi chứ! Lúc đó ngã xuống bị thương nặng thế cơ mà!
Trước mắt Tam là một người ăn mặc kỳ lạ. Hắn ta hơi già. Trang phục cổ trang kèm bộ râu khá ấn tượng. Hắn đang nhìn chằm chằm vào Tam.
Tam nhìn ra rộng hơn. Tam thấy mình và người kia đang ở trên một kiến trúc lạ lùng. Có vẻ là thuyền. Xung quanh lại không phải là biển nước gì mà lại là... không gian.
Màu của không gian hồng hồng đỏ đỏ tím tím. Lúc lại lóe vàng lóe lam. Cảm giác trùng trùng nguy hiểm.
"Thuyền bay trong không gian?" - Tam lẩm bẩm trong vẻ khó tin.
Kẻ kia vẫn nhìn Tam chằm chằm. Tam rén. Có vẻ họ đã cứu sống mình? Nhưng liệu họ có ý gì xấu không? Và những người này thực ra là ai vậy?
- Ngươi tên gì? - Kẻ ăn mặc cổ trang hỏi.