- Tôi... tôi... Tam... Tam... - Tam nhất thời ấp úng.
- Ngươi tên Tam à? - Người kia gật gù, - ngươi đến từ tinh cầu nào vậy? Nơi đó không ai có thể sử dụng lực lượng sao?
Tam gật gật đầu qua loa. Sao toàn mấy chuyện ảo ma lazada xảy đến với mình vậy?
- Ngươi cũng tốt số lắm! Dạo này không gian lỏng lẻo quá. Cũng may là có chúng ta cứu ngươi một mạng, bằng không thì ngươi đã tan xác ngoài không gian.
- Tôi.. tôi không biết... - Tam bập bẹ.
- Hahaha, đừng sợ. Công tử đã có lòng muốn cứu ngươi nên ngươi cứ an tâm.
Tam khó khăn ngồi dậy. Đan dược khi nãy Tam được cho phục dụng có hiệu quả rõ rệt. Các vết bầm tím và chỗ xương gãy đã lành lại. Bằng không nếu không can thiệp kịp thời, hẳn Tam đã chết, hoặc khá hơn là phế nhân.
Tuy chuyển động còn hơi khó khăn nhưng Tam cũng từ từ đứng dậy được. Tam bèn mở lời cảm ơn:
- Cảm ơn ông đã cứu giúp tôi.
- Ngươi nên tìm công tử mà nói điều đó.
- Ồ, người thường kia, thương thế khôi phục thế nào rồi? - Giọng người thanh niên, hắn đang từ xa tiến lại gần.
Tam nghe hỏi bèn đáp:
- Tôi đã đỡ nhiều. Cảm ơn anh đã cứu sống tôi!
- Haha, đừng khách sáo.
Lúc này thuyền vẫn trôi chầm chậm trong không gian. Con thuyền này như có một màng bọc thể cách ly toàn bộ nguy hiểm từ không gian.
Sau vài câu đối thoại tiếp theo, người thanh niên kia cũng biết tên của Tam. Tam cũng biết người thanh niên này là Trần Hải Minh. Còn người già hơn kia là gọi là Phúc lão, là cận vệ gần gũi nhất với Hải Minh.
...
Thế giới rộng lớn vô ngần. Vũ trụ tồn tại biết bao điều kỳ lạ. Kẻ không có hoài bão và sức mạnh thì sẽ mãi chỉ quẩn quanh một góc trời. Phải đi thật xa mới học hỏi và trưởng thành được nhiều. Kiếp sống mà toàn là bình thường, quen thuộc là kiếp sống không trọn vẹn.
Có vẻ như Tam đã đi đến một thế giới mới. Có vẻ là thế giới của tu tiên. Có tiên nữ, có kỳ trân dị bảo, có sức mạnh kỳ diệu, có các kiểu con đà điểu...
Tam sẽ không còn lang thang trên "Bình Nguyên Vô Tận" nữa, sẽ không còn phải thi tốt nghiệp THPT, sẽ chẳng phải học đại học rồi kiếm nghề lo cho cuộc sống. Tam cũng chẳng còn bạn bè người thân gì cả. Tất cả đã được gói lại giao cho dĩ vãng...
Tất cả trở nên không quan trọng nữa. Vì Tam đang ở một vạch xuất phát mới, một đường đua mới. Chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng Tam muốn. Tam muốn ghi danh vào cuộc đua này.
Tam mong bản thân sẽ có được nhiều thành tựu, sẽ tìm được chân lý và hạnh phúc trong thế giới mới này. Dù trong tay chỉ là con số không, Tam vẫn ước mơ thật nhiều.
"Thế giới của tu tiên ư? Tôi cũng muốn được sống trong đó, ít nhất là một lần."
Tam chợt nhớ tới mấy bộ tu tiên sắc hiệp lúc trước mà Tam đọc. Biết đâu lại gặp được "Chiến thần của Vận Mệnh - Võ Canh" thì sao? Biết đâu lại gặp được "Hắc Vũ Tiên Long - Võ Phi Dương" thì sao? Biết đâu lại gặp được "Anh hùng của Việt Long tinh cầu", gặp được "Chấp Pháp trưởng lão của Thập Lục tháp"?
Tam nhắm mắt lại. Những phút giây để giã từ quá khứ mà tiến đến tương lai.
Tam mạnh mẽ mở mắt. Tam quyết sẽ sống hết mình với thế giới tu tiên này. Hôm nay được cứu mạng, mình đã trót mang nợ. Mình sẽ quên đi thế giới cũ và gắn bó với thế giới mới này.
Chiếc thuyền vẫn nhẹ trôi. Ba người tiếp tục đối thoại. Câu chữ ít nhưng thông tin và tình cảm thì nhiều.
...
Ai mà nhơn nhơn ra ngoài không gian mà không có sự bảo hộ gì thì kết cuộc hoặc là thịt nhão nhoét, hoặc là lạc vào khung cảnh thiên địa khác.
Trừ phi đủ mạnh thật sự. Trừ phi đạt đến cảnh giới tầm cỡ vũ trụ siêu việt thì mới có thể thoải mái đi lại trong không gian.
Tuy nhiên cũng có những khi không gian rất ôn hòa. Những lúc nếu biết cách di chuyển nhẹ nhàng, ôn nhu thì cũng sẽ bình an vô sự. Tất nhiên ai mà biết được không gian nó đột ngột lên "cơn dại" thì "chít mịa" luôn!
Vì thế, có thực lực cũng tương tự như cái mạng to thêm nhiều lần. Không tích cực tu luyện thì sẽ bị đè bẹp, sống chết chả ai quan tâm.
Giả như lúc này đây, tại khu vực không gian nọ đang ôn hòa...
Con nữ quỷ chật vật lăn lộn. Nó đang bị trôi lơ lửng trong không gian. Những gì đang diễn ra vượt quá tầm hiểu biết của nó. Nó cảm thấy sợ. Nó cảm thấy tử vong có thể đến bất cứ lúc nào. Trước giờ nó đã sát hại biết bao nhiêu người, làm biết bao chuyện tà ác nhưng giờ đây, nó lại cảm thấy sợ trước sự to lớn, huyền bí của vũ trụ.
Cũng may là không gian đang ôn hòa. Bằng không thì nó đã bị nghiền ép ra trăm mảnh. Đối với không gian mà nói, thân xác hay phi thân xác nó cũng nghiền cho ra bã chứ chả đùa!!
Thực ra con nữ quỷ cũng có thực thể. Có điều nó đã bị trọng thương do bị truy sát bởi "đám người kia" nên chỉ còn phần hồn tâm. Lẽ ra nó đã có thể khôi phục thương thế nhờ vào máu tươi và thịt sống (nhất là của trẻ em) mà thằng mập kia mang về. Tại sao giờ lại thành ra như này??
Không gian chợt rung động. Nó không còn ôn hòa nữa mà vặn vẹo đáng sợ. Con nữ quỷ hoảng hốt. Nó biết tử vong đã thật sự đến rồi. Chỉ vài giây nữa, nó sẽ bị nghiền ra tương ớt Chinsu...
Một cái gì đó vút qua, hút con nữ quỷ vào trong. Là một cái hồ lô.
Hồ lô không hề hấn gì trước sự bạo phát của không gian. Con nữ quỷ thoát chết trong gang tấc.
- Hừm, tưởng là dị thú gì lạ lạ, ra là một con súc sinh hạ đẳng...
- Haha, nhưng không sao. Bắt được ngươi ở đây cũng là cả một điều khó tin. Có lẽ là sự định đoạt của Thượng Đế...
Dứt lời, hồ lô và giọng nói kia biến mất. Tuyệt không để lại dấu vết gì...
...