Thượng Đế

Chương 5 - Sơ Lược (1)

Hmmm, đây là lần đầu tiên mình viết truyện. Truyện sẽ có kết cấu và tình tiết mang vẻ vụng về, non nớt. Nhưng mình cũng mong được anh em đón nhận.

Mình rất lười. Mình ngại viết dài và ngại ngồi nghĩ danh xưng, skill cho những một số thứ trong truyện. Vì thế mình xin mạn phép được dùng những danh xưng và skill của những phim truyện khác.

Lưu ý: Nếu bạn cảm thấy khó chịu khi đọc truyện này, xin dừng truy cập ngay lập tức.

Truyện này nhân vật chính (main), tức anh zai Tam mập này không có hệ thống gì đâu. Vì thế nên anh em không phải yên tâm! =))

Không có hệ thống nên phần giới thiệu này nọ sẽ do mình phụ trách luôn!

Trước hết thì nói thêm về Tam nhé. Ừm thì Tam là một thằng mập đang học "love" 12. Học lực ở mức trung bình. Ít bạn và thường lẳng lặng dán mắt vào màn hình chơi Liên Quân hay liên kết ion hóa trị gì đó của gà rán. Tam chơi game không phải vì nghiện, mà vì cảm thấy buồn và chán.

Tam chẳng mấy khi hoài niệm quá khứ hay suy diễn tương lai. Tam chỉ rõ ràng một điều: Hiện tại lòng mình thật trống rỗng và trơ trọi!

Tam là con duy nhất trong nhà. Hai người thân sinh của Tam thường xuyên vắng nhà vì công ăn việc làm.

Tam mê bánh mì xúc xích. Càng cay càng tốt. Một chiếc bánh mì cay xé lưỡi và một chai nước hoa mát lạnh, à lộn, nước cam mát lạnh chứ, là combo đồ ăn tuyệt hảo mà Tam rất thích.

Tam có để ý một cô bạn cùng khối tên  Tâm. Hmmm, Tâm là trái tim, là điểm mười trong hồng tâm. Tam đã để ý đến Tâm vì tên hai người na ná nhau. Tâm cũng có ngoại hình dễ nhìn và hiền lành, thùy mị, còn học tốt nữa. Tam đã thấy Tâm và bắt đầu suy nghĩ về Tâm cũng được ngót hai năm. Dĩ nhiên, đó chỉ là thứ tình cảm nhỏ bé và đơn phương của Tam.

Thứ tình cảm ấy chẳng đáng và chẳng đủ để thổ lộ. Mà một kẻ như Tam có lẽ cũng không có tư cách.

...

Hai người đến bên nhau trên một ngọn đồi trong nắng ban mai chan hòa. Cả hai đều vui vẻ và thuận lòng. Cỏ cây xanh mượt. Gió hiu hiu mát rượi. Nhưng còn mặt trời thì không chúc phúc cho đôi lứa này. Mặt trời hóa thành một vết thương đỏ lòm sền sệt máu mủ. Chỉ còn sắc đỏ của kiếp họa. Tâm rơi xuống vực! Tam gào thét trong vô vọng. Dưới vực chỉ thấy truyền lên thanh âm oán trách của Tâm: "Anh là một kẻ hời hợt, nhút nhát và chai lì... Em ghét anh, em hận anh... EM HẬN ANH!!!". Rồi chợt từ dưới vực thẳm, Tâm bò lên rất nhanh. Mặt Tâm đã thành mặt của ác quỷ. Làn da trắng hếu và lem nhem máu. Tâm muốn lôi Tam xuống vực. Tam vùng vẫy hoảng loạn. "Hãy đến đây! Em sẽ ban phát tình yêu cho anh. Lại đây...". Tam gào lên: " Không, đồ ma quỷ... đó không phải Tâm... tuyệt đối không phải...". Rồi cả thế gian bị mặt trời thiêu đốt và nuốt chửng...

....

Dĩ vãng rồi, dĩ vãng rồi...

...

Nói sương sương về thế giới tu tiên này nhé:

"Đây là phần thiên địa mà những tồn tại ở nơi đây có thể tu luyện những lực lượng đặc biệt để phòng vệ, chiến đấu, phục vụ cho nhu cầu bản thân và tập thể. Hmm, hãy gọi phiến thiên địa này là... là... "Rượu Giới", à nhầm, gọi là "Diệu Giới" nhé!

Diệu Giới mạnh mẽ hơn cái phần thiên địa có Địa Cầu, dĩ nhiên rồi! Cái phần thiên địa có những tinh cầu như Địa Cầu thì gọi tạm là "Thường Giới" nhé!

Diệu Giới cũng thật phiền phức! Quy tắc loằng ngoằng, lòng người hỗn tạp...

Mỗi kẻ chào đời ở Diệu Giới đều được ban cho tố chất riêng và hơn kém khác nhau. Baby nào xui quá thì chẳng được ban cho tý "vốn" nào và những baby đó sẽ bị coi là Phế Nhân.

Có lắm cái để tu luyện thành tài. Chế tạo binh khí, chế luyện đan dược, chế tạo bùa chú, chế tạo khôi lỗi,... Không thích chế này chế kia thì làm Cường Giả. Vẫn không thích nữa thì tiêu diêu tự tại, tìm hiểu bí ẩn và suy ngẫm chân lý của vũ trụ. Vân vân và mây mây...

Trong số đó Cường Giả là đông đảo nhất. Cường Giả là những kẻ tu luyện về linh hồn và thể xác. Trong đó việc tu luyện linh hồn thường được chú trọng hơn.

Những người tu luyện này có phân chia cấp bậc rõ ràng: Phế Nhân, Thường Nhân; Luyện Khí, Trúc Cơ, Nguyên Anh,  Hợp Thể, Độ Kiếp; Bán Tiên, Tiên, Bán Thánh, Thánh, Bán Thần, Thần; Chúa Tể; Thiên; Tối Thượng và xa hơn nữa là những cấp bậc Viễn Đẳng.

Từ Luyện Khí đến Độ Kiếp mỗi cấp bậc lại chia thành Sơ, Trung và Hậu. Từ Bán Tiên đến Thần mỗi cấp bậc lại chia thành Sơ và Viên Mãn.

Trước hết, Phế Nhân là những kẻ xui xẻo, sinh ra chẳng có tố chất gì để tu luyện hoặc bị khiếm khuyết cơ thể và linh hồn, cả đời nếu không gặp được cơ duyên hay cao nhân gì đó thì cứ thế mà ngơ ngẩn yếu đuối như cỏ dại. Những kẻ này luôn bị khinh thường và chê bai.

Thường Nhân là những người có tố chất tu luyện nhưng lại quá kém nên mãi không qua được cửa ải Luyện Khí, thành ra cả đời chẳng có thành tựu gì. Cũng có khi họ là người từ Thường Giới lạc đến đây, cũng có khi họ là những người không truy cầu sức mạnh, chỉ muốn sống cuộc đời đơn giản. Thường Nhân sống và sinh hoạt rất đỗi bình thường, mộc mạc. Đây cũng là tầng lớp khá đông đảo và dễ phải gánh chịu nhiều thiệt thòi nhất. Lơ mơ nhiều khi Cường Giả oánh nhau, Thường Nhân chết oan.

Luyện Khí nếu thành công thì có thể bắt đầu tu luyện lực lượng đặc biệt. Dù chỉ bước đầu tiên nhưng không phải dễ vượt qua thành công. Phải có tố chất và ý chí truy cầu ở một mức độ nhất định thì mới tiến được vào cảnh giới này.

Trúc Cơ: Tiếp tục củng cố nền tảng để xây dựng lực lượng. Linh hồn có những chuyển biến nhất định.

Nguyên Anh: Chuyển biến lớn. Cơ thể không còn phàm tục mà trở nên sạch sẽ hơn. Linh hồn mở rộng. Thân xác bền vững.

Hợp Thể: Linh hồn và thân xác liên đới chặt chẽ thêm. Có thể bắt đầu dung hòa với Thuộc Tính, Pháp Bảo hoặc một dạng sống khác.

Độ Kiếp: Một cảnh giới khó vượt qua. Phải có giác ngộ về Đạo. Phải vượt qua thử thách của Ảo Mộng Vô Minh và khảo nghiệm của Vũ Trụ.

Bán Tiên: Cảnh giới tiến tới một dạng sống mới. Hồn và xác thay đổi (kiểu như update OB mới). Lực lượng cũng sẽ đạt tới một đẳng cấp cao hơn.

Tiên: Chính thức trở thành Cường Giả chân chính và bước vào con đường đỉnh cao của Diệu Giới.

Bán Thánh, Thánh, Bán Thần, Thần: Lực lượng tiếp tục trở nên cao cấp hơn nữa. Những kẻ này danh tiếng vang dội cả một phiến thiên địa, sừng sững như cổ thụ, chót vót như núi cao.

Chúa Tể: Thống trị nhiều vùng đất và nhiều nền văn minh tu tiên. Một động tĩnh nhỏ cũng đủ làm cả Diệu Giới để tâm.

Thiên: Có một và chỉ một. Mạnh đến siêu tưởng.

Tối Thượng: Có một và chỉ một. Ở trên Thiên.

Viễn Đẳng: Loading....

Tuy là thế nhưng ở Diệu Giới này anh tài xuất hiện rất nhiều. Chắc chắn những thế hệ sau này sẽ tiến được những bước còn xa hơn cả tiền nhân.

Đó mới chỉ là cảnh giới của lực lượng. Còn một loại cảnh giới khác đi song song với cảnh giới lực lượng, đó là cảnh giới giác ngộ.

Cảnh giới giác ngộ gồm: Dẫn Nhập, Kết Tinh, Thăng Hoa, Mạc Khải, Hải Đường, Thiên Khởi, Xuất Thần, Phi Thiên, Huyễn Mộng, Trường Sinh, Trùng Sinh, Thoát Thai Hoán Cốt, Vô Vi Vô Ưu và Chân Lý.

Tu luyện và đột phá cảnh giới giác ngộ "lói" chung cũng dễ, chỉ khó gấp...  trăm lần cảnh giới lực lượng thôi. Mà cảnh giới lực lượng thì cũng không khó, chỉ... rất khó thôi!!

Pháp Bảo và Công Pháp và Đan Dược thì chia thành: Thường, Linh, Huyền, Hoàng, Chân, Tiên, Thánh, Thần, Thiên. Mỗi cấp bậc lại chia thành các phẩm là Hạ, Trung và Thượng.

Các thứ khác như khôi lỗi, bùa chú,... mình sẽ lồng ghép trong các tình tiết sau này của truyện để giải thích cho anh em nhé!

Cũng cần phải giải thích rõ cho anh em mấy điều này:

Kẻ chuyên tạo ra Pháp Bảo gọi là Bảo Sư. Kẻ chuyên luyện ra Đan Dược gọi là Đan Sư. Hai tầng lớp này khá mật thiết với nhau. Bảo Sư ngoài việc nắm rõ kiến thức về các dạng Pháp Bảo và cách chế tạo chúng còn phải nắm rõ công dụng của các loại đan dược để có cơ sở cải tiến, gia cố thêm sát thương cho Pháp Bảo. Nắm rõ công dụng của đan dược thì cũng có thể từ đó chế tạo Pháp Bảo có công dụng trị thương, hồi phục.

Đan Sư cũng vậy. Đan Sư cũng cần nắm rõ các dạng Pháp Bảo và sức sát thương của chúng để dễ bề chế luyện ra Đan Dược chữa trị các vết thương, di chứng từ Pháp Bảo.

Tuy là thế nhưng dẫu sao ai với danh hiệu gì thì đương nhiên chuyên môn về mảng đó hơn. Bảo Sư và Đan Sư không phải là hai phe đối địch, họ đều là những kẻ có năng lực để chế ra những thứ chấn động giang hồ có thể hủy thiên diệt địa, cải tử hoàn sinh...

Một Thần Bảo Sư có thể dễ dàng chế tạo các Pháp Bảo từ cấp bậc Linh Bảo đến Thánh Bảo. Nhưng nếu kẻ này muốn chế tạo Thần Bảo thì sẽ có ít nhiều khó khăn, tỷ lệ thất bại cũng không phải là thấp. Tất nhiên nếu có thêm sự hợp tác giúp sức thì việc chế tạo Thần Bảo ấy suôn sẻ hơn. Và tương tự như thế cho một Thần Đan Sư muốn chế luyện Thần Đan.

Một Thần Bảo Sư cũng có thể chế luyện được cả Tiên Đan, Thánh Đan. Và dĩ nhiên chất lượng sẽ không thể sánh bằng Tiên Đan, Thánh Đan do Thần Đan Sư luyện ra. Nếu Thần Đan Sư mà muốn chế tạo Thần Bảo thì cũng tương tự như thế. Mà trong thực tế, chỉ khi quá mức cần kíp thì mới có vụ "lệch chuyên môn" này, chứ còn bình thường thì ai chuyên gì thì làm nấy.

Và một Thần Bảo Sư cũng có thể thành công trong việc chế tạo Thiên Bảo nếu như đủ tài năng, kinh nghiệm và may mắn. Tương tự như thế Thần Đan Sư cũng có thể chế luyện chế thành công Thiên Đan. Đây là một chuyện vô cùng khó và hiếm xảy ra, nếu thật sự xảy ra thì chỉ có thể gọi là kỳ tích.

Nhưng một Thần Bảo Sư không thể chế tạo được Thiên Đan, một Thần Đan Sư cũng không thể chế luyện được Thiên Bảo, dù có sự giúp sức thì tỷ lệ cũng chỉ là phần vạn. Vừa lệch nghề vừa vượt cấp thì gần như tuyệt đối không thể thành công. (Mà trong Diệu Giới này, chưa từng có ai đột phá thành công lên Thiên Bảo Sư và Thiên Đan Sư).

Tuy nhiên cũng phải lưu ý rằng, Thần Bảo Sư/Thần Đan Sư đều có khả năng chế tạo/chế luyện ra Thiên Bảo/Thiên Đan nhưng một Chân Bảo Sư/Chân Đan Sư thì TUYỆT ĐỐI không thể chế tạo/chế luyện ra Tiên Bảo/Tiên Đan. Đó là ranh giới, ranh giới ngăn cách giữa đẳng cấp cao với đẳng cấp thấp.

...

Thế gian kia, làm gì mà cứ theo khuôn khổ thế? Thích bị ràng buộc lắm sao?

Một ngày nào đó, tất cả mọi nền tảng, mọi quy tắc, mọi vẻ đẹp sẽ bị đập vỡ. Khi chúng vỡ hết thì mình mới vỡ lòng ra rằng chúng thật tầm thường, mỏng manh, kiêu ngạo và phi lý...

Từng tôn sùng đó, giờ thì đạp đổ và nguyền rủa.

Từng âu yếm đó, giờ thì một kiếm đâm xuyên không tiếc nuối.

Xé nát đêm đen, lao về chân trời và hóa thành quả cầu lửa soi sáng muôn phương.

Tam, cậu ấy có dám không?

...

Bình Luận (0)
Comment