Thượng Đế

Chương 6 - Sơ Lược (2)

Cũng giống như trong một đất nước có nông thôn và có đô thị vậy. Nếu về đô thị thì thấy giàu có, đông đúc, hiện đại. Nếu về nông thôn thì thấy nghèo nàn, thưa thớt, lạc hậu. Diệu Giới cũng vậy. Càng về gần tâm hạch của Diệu Giới, đẳng cấp tu luyện càng cao. Càng ra xa tâm hạch, đẳng cấp tu luyện càng yếu kém, tổ chức càng lỏng lẻo.

Ở đâu chả có tội ác. Trong phần trung tâm có tội ác nhưng cũng có phép tắc xét xử được đặt ra. Còn ở ngoài những tinh cầu, những vùng đất xa xôi thì đúng là "ối dồi ôi"...

Tại một khu vực xa xôi...

Nơi đây có khá nhiều tinh cầu. Nhưng chỉ có bốn tinh cầu là đông đúc người. Những tinh cầu còn lại thì hoặc dùng để khai thác, hoặc dùng để làm nơi thí luyện.

Đấy, lại khó cho mình rồi đây! Đặt tên cho bốn tinh cầu này là gì đây ta?? Nghĩ rồi đặt đại vậy nhé!

Bốn tinh cầu có người cư trú là Thái Tinh, Ngọc Tinh, Vũ Tinh và Xuất Tinh, à nhầm, Uất Tinh chứ.

Thái Tinh rộng lớn và sầm uất nhất trong tứ tinh.

Ngọc Tinh thì nhiều... gái nhất! Tinh cầu này kiểu như một Tây Lương Nữ Quốc vậy.

Nhưng hãy tập trung vào Vũ Tinh đi đã. Vũ Tinh có khí hậu ôn hòa. Mưa nhiều nắng ấm. Đất đai màu mỡ. (Tam sẽ gắn bó với Vũ Tinh một thời gian đấy!).

Cuối cùng là Xuấ... à lại nhầm nữa, Uất Tinh mới đúng. Uất Tinh là một tinh cầu hiếu chiến. Sống ở đây khá là ngột ngạt.

Cận cảnh hơn với Vũ Tinh:

"Một tinh cầu đẹp đẽ trong xanh. Gồm hai đại lục và ba tiểu đảo. Hai đại lục lần lượt là Thiên Viên và Bạch Vân.

Thiên Viên nhiều hoa thơm cỏ lạ, kiểu như hoa anh túc mang lại sự phê pha. Đùa thôi chứ những cây cỏ ngào ngạt, thảo dược, cổ thụ phân bố chằng chịt. Chim chóc muông thú vui vẻ bay nhảy. Nghe có vẻ nên thơ và êm đềm quá nhỉ!

Bạch Vân thì đầy nắng và gió. Những thảo nguyên mênh mông vô tận bát ngát cỏ xanh dễ khiến cho ta nằm ngửa ra đó mà ngắm từng đám mây trắng bồng bềnh rồi đánh một giấc.

Nhưng hai đại lục cũng có những vùng rất xôn xao. Con người nơi đây đã dựng nên những kiến trúc để sống và sinh hoạt và tu tiên.

Còn về mấy cái tiểu đảo thì có Tâm Tâm đảo và Thanh Thanh đảo. Bao bọc xung quanh hai tiểu đảo là Ngát Hương - một đại dương với làn nước thơm tho thơ mộng. Còn một cái tiểu đảo còn lại thì nằm im lìm u ám một góc. Ít ai biết được gì về tiểu đảo này. Nó thoang thoảng khí tức của tử vong và quỷ lệ. Xưa giờ cũng chẳng biết có ai đã tiến vào đó xem xét gì chưa. Người ở đại lục gọi tiểu đảo này là Ám đảo.

Trở lại với đại lục. Cụ thể là Bạch Vân đại lục. Nơi đây có các gia tộc cùng nhau cầm trịch, cùng nhau phát triển.

Các gia tộc lớn có thể kể đến gồm: Tô gia, Đoàn gia, Vũ gia và Trần gia.

Trần gia là gia tộc lớn mạnh nhất. Trong gia tộc có nhiều Cường Giả, tài nguyên tu luyện dồi dào, lãnh thổ rộng lớn,...

Giấy càng trắng càng sợ mực đen. Trần gia rất coi trọng danh dự và bộ mặt của mình trong mắt thiên hạ.

Các thế hệ hậu nhân của Trần gia cũng rất có tiềm năng tiến được những bước dài, đạt được nhiều thành tựu vẻ vang. Nhưng mà, một ngày khoảng 18 năm trước đây, một vết mực đen đã được sinh ra trong Trần gia này...

Tô gia, Đoàn gia và Vũ gia yếu thế hơn một chút. Tô gia và Vũ gia chọn phương án ôn hòa nhã nhặn để đối tiếp Trần gia. Còn Đoàn gia thì ngoài mặt cùng hợp tác phát triển là thế, nhưng lại có những tư niệm tà ác luôn giữ kín".

...

Trên thuyền, Tam và Hải Minh trò chuyện với nhau nhiều điều. Cả hai đã giới thiệu bản thân cho nhau. Tam đã biết được rằng Hải Minh là công tử của Trần Gia, năm nay sắp 18 tuổi. Cái danh "công tử" của Hải Minh chỉ là cái danh xưng chua chát, nhục nhã...

...

Trần Nhâm Ngọc là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc. Nàng đã đến tuổi cập kê, cũng nên chuẩn bị kết duyên uyên ương.

Trần gia rất nhiều nhánh thế hệ. Cho nên nếu cưới nhau trong dòng họ mà cách nhau đủ đời thì cũng không bị thiên hạ dị nghị. Nhâm Ngọc đem lòng tương tư Trần Hải Định - chàng trai khôi ngô tuấn tú tài hoa, con trai trưởng của nhị trưởng lão Trần Hải Xuyên. Nhâm Ngọc cũng là con gái út của tam trưởng lão Trần Nhâm Khải. Hai người thân thế đăng đối, trai tài gái sắc rất xứng đôi vừa lứa. Gia trưởng hai bên cũng chấp nhận và ủng hộ đôi lứa này. Ngày lành tháng tốt đã định sẵn sàng, chẳng nhiêu ngày nữa hỉ sự sẽ được tổ chức.

Đột ngột Nhâm Ngọc mất tích không để lại chút dấu vết. Cả Trần gia chấn động. Người nhà của Nhâm Ngọc đã dốc sức tìm kiếm nhưng vẫn hoài công vô ích. Nhâm Ngọc rốt cuộc giờ đang ở đâu? Tính mạng có được bảo toàn? Hải Định vô cùng sốt ruột, nương tử tương lai của chàng mất tích, sao chàng có thể ăn ngon ngủ yên? Như được linh tính mách bảo, chàng rong ruổi đi về hướng Tây. Chàng đã đi qua biết bao dặm đường. Tâm trí Hải Định rơi vào vô vọng. Nương tử của ta, nàng đang ở đâu?

Trước mắt vẫn chỉ toàn cỏ lá xanh mượt và mây trắng mênh mông. Chàng tiếp tục lao đi. Đến khi tưởng chừng đã tới cùng trời cuối đất, chàng phát hiện một huyệt động u ám bất thường. Như đoán được điều gì, Hải Định tuốt kiếm xông vào...

Chỉ thấy bên trong động là ánh lửa ma mị lập lòe. Có khí tức của tử vong và ma thuật nồng đậm.

- Đây... đây là chỗ ở của Phù Thủy chăng? Hay là Oán Linh? Hay một con quái vật?

Ở Diệu Giới này, có hai khái niệm có chung nguồn gốc, đó là Phù Thủy và Pháp Sư. Họ đều là những kẻ có thể tu luyện những thuật phép kỳ lạ và sử dụng thành thạo bùa chú và khôi lỗi. Phù Thủy là kẻ dị hợm, không rõ chính tà tả hữu. Phù Thủy sống cô độc trong một góc u tối nào đó. Họ có thể chỉ là kẻ chỉ thích một mình tìm hiểu thuật phép bùa chú để tìm đột phá mới; có thể là kẻ đi hại người, cũng có thể cứu người. Chẳng ai thích trêu vào  Phù Thủy cả, vì bùa chú là thứ không nên giỡn đùa.

Pháp Sư thì lại khác. Họ cũng tìm hiệu thuật phép và luyện bùa, luyện khôi lỗi để đi hành đạo giúp người. Sứ mệnh của họ là chống lại Oán Linh, tà vật,... Nhưng cũng có một số ít Pháp Sư bị biến chất, dùng bùa phép để hại người.

Oán Linh là một dạng sống tuy không có thực thể nhưng vô cùng ghê gớm. Chúng cũng giống giống với con nữ quỷ kia nhưng ở một đẳng cấp cao hơn nhiều. Con nữ quỷ chỉ là một linh hồn của người hoặc loài vật thành tinh. Linh hồn này đã bị vấy bẩn bởi tà niệm nên không chịu vào luân hồi. Con nữ quỷ thì chỉ biết ăn thịt hút máu để tồn tại và tăng cường bản thân, nó chẳng có nhiều hiểu biết và nhận thức. Nó chỉ biết kiếm thịt và máu để làm no bản thân thôi. Còn Oán Linh thì ghê gớm hơn. Chúng sinh ra từ tâm ma của con người hoặc loài vật thành tinh. Tâm ma này bản thể tuy đã chết nhưng đã mang theo oán niệm và thù hận vô cùng sâu đậm. Oán Linh có sức sống mãnh liệt và sức mạnh kinh hồn. Chúng có hiểu biết và dã tâm vô cùng lớn. Chúng muốn thống trị, chúng muốn thiết lập một thế giới chỉ có máu me và giết chóc. Bị Oán Linh đeo đuổi thì còn đáng sợ hơn là đắc tội với Phù Thủy. Oán Linh sẽ theo dai theo dẳng, khiến cho sống không bằng chết. Oán Linh và Pháp Sư là kẻ thù đối đầu truyền kiếp, đã đụng nhau thì nhất định phải có một kẻ tan biến, kẻ còn lại mới có thể rời đi.

Bùa chú cũng là một dạng Pháp Bảo. Và thuật phép mà Phù Thủy, Pháp Sư thi triển cũng là thuộc dạng lực lượng tu tiên. Có điều mấy kẻ chơi bùa này vô cùng nguy hiểm và khó lường. Kiểu như xài ngải vậy. Nó chơi mình lúc nào mà mình cũng chẳng biết. Đến lúc nhận ra thì "ối dồi ôi" rồi!!

Mỗi loại bùa chú đều có uy lực mạnh mẽ và khó mà phá giải. Ngoài những bùa chú công kích, phòng thủ gì đấy, còn có những loại bùa có công dụng  bảo hộ, chúc lành, dịch chuyển,...

Khôi lỗi hiểu nôm na là những con rối, con hình nhân có thể phục vụ, cống hiến theo ý con người. Những người chế tạo ra những con khôi lỗi được gọi là Khôi Lỗi Sư. (Ai muốn học làm Khôi Lỗi Sư thì đi xem múa rối nước nhiều vào nhé!)

Khôi lỗi chỉ là một thứ vô tri vô giác. Chúng làm theo chỉ định của chủ nhân. Chúng không có cảm xúc, không biết đau, không biết sợ nên trong chiến đấu, chúng rất hữu dụng.

Nhưng còn những hình nhân thì sao? Ừm hình nhân kiểu như là kết hợp giữa bùa chú và khôi lỗi vậy. Ai mà đã bị yểm hình nhân thì giả dụ hình nhân bị xé đôi thì kẻ đó cũng bị xé đôi. Nhưng hình nhân chỉ có thể yểm được lên thể xác. Đối với linh hồn thì hình nhân vô hiệu.

Quay trở lại với tình huống của Hải Định. Chàng đang hoang mang và có chút hoảng loạn. Phù Thủy là những thằng điên con khùng không nên trêu vào. Nhưng sao ta cứ có cảm giác là Nhâm Ngọc chỉ ở đâu đây thôi nhỉ?

- Ngươi là ai? - Một giọng lanh lảnh cất lên.

- Ai? - Hải Định quát lại.

- Ồ! Ta thấy trái tim của ngươi. Nó có một tình yêu tha thiết. Nó đã thúc bách ngươi tìm tới đây sao? Vậy không lẽ... con bé này là tình yêu bé nhỏ của ngươi?

Hải Định nhìn thấy Nhâm Ngọc đang hôn mê không rõ sống chết. Chàng nổi cơn thịnh nộ. Mặc kệ đó là Phù Thủy, Hải Định cầm kiếm lao vào ả và tấn công.

Với lực lượng Nguyên Anh Trung và thanh kiếm Huyền Bảo Hạ phẩm, Hải Định chém ra một đường, tuy đơn sơ nhưng đã mang lực lượng và ý chí muốn lấy mạng ả Phù Thủy.

Cò đời nào giòn như vậy! Ả Phù Thủy cười lên há há rồi vung tay tung bùa phản kháng. Toàn bộ lực lượng từ kiếm của Hải Định biến đi đâu mất. Chợt lá bùa bay đến dính chặt vào ngực của Hải Định.

Roẹt!!

Áo của Hải Định rách toạc một đường dài, trên ngực nơi vết rách áo máu tuôn ra. Một đường kiếm dài in lên ngực của chàng. Hải Định không tin nổi vào mắt mình, phun ra một ngụm "Sting" đỏ, ngã quỵ xuống.

- Ngươi đã làm trò quỷ gì? Tại sao kiếm của ta lại biến mất rồi phản lại chính ta? - Hải Định đau đớn hỏi.

- (Hổng bíc... hổng bíc nữa... hổng nhớ nữa...).

Bình Luận (0)
Comment