Thượng Đế

Chương 7 - Phù Thủy Xấu Xí

Phù Thủy quả nhiên không dễ chọc. Bùa phép của ả thật ma quái. Nhận lại một kiếm mạnh mẽ của bản thân, Hải Định gần như mất hết sức chiến đấu.

- Lá bùa đó gọi là Phản Hướng. Công kích mà ngươi dùng tấn công ta sẽ quay ngược trở lại với ngươi. Một thủ đoạn nhỏ thế này cũng không ứng phó được mà còn đòi lấy mạng ta? - Ả Phù Thủy đắc ý.

- Khốn kiếp! Tại sao... tại sao cơ chứ? Chúng ta có thù oán gì với ngươi sao? Tại sao lại... - Hải Định khó khăn hỏi ả.

Ả Phù Thủy cười khẩy:

- Cũng không có gì. Chẳng qua là ta nhìn trúng nương tử của ngươi thôi!

- Ngươi... - Hải Định uất nghẹn.

- Cũng đừng trách ta. - Ả bắt đầu giọng điệu kể lể. - Một thân ta tinh thông nhiều loại bùa phép. Bùa phép cho ta lực lượng thần kỳ nhưng cũng bào mòn thể xác của ta dần dần. Mất mát nhiều thứ để tu luyện bùa phép là thế, vậy mà ta đã bị trọng thương dưới tay của Tử Châm...

- Tử Châm..?? - Hải Định ngạc nhiên.

- Grừừ... Con ả Oán Linh đáng hận. Ta cũng không ngờ là sinh lực và lực lượng của ả lại bền vững và mãnh liệt như thế... - Ả Phù Thủy mặt vặn vẹo đầy vẻ oán hận.

- Chuyện đó thì liên quan gì mà ngươi lại bắt nương tử của ta? - Hải Định hỏi lại.

Ả Phù Thủy chợt cười phá lên:

- Đương nhiên là có! Ta đang rất cần một thể xác mới để tiếp tục tu luyện bùa phép. Và cũng để có một vỏ bọc mới nhằm dễ bề lẩn trốn hồi phục thương thế. Và ta cũng muốn trở nên xinh đẹp hơn... Hahaha, thế đấy! Nương tử của ngươi chính là một lựa chọn hợp lý nhất..!!

Hải Định nghiến răng vặn vẹo. Trong phút giây, thâm tâm của chàng ước gì sao ả Phù Thủy không chọn một cô gái khác, một mỹ nhân khác cơ chứ?! Chàng ước gì Nhâm Ngọc có thể cùng chàng mãi mãi bình an vô sự, sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long... Và rồi chàng lại thấy bản thân thật ích kỷ và nông cạn.

Ả Phù Thủy bỗng chộp lấy Nhâm Ngọc đang hôn mê, nhấc bổng lên. Hải Định hoảng hốt:

- Ngươi muốn làm gì? Mau dừng tay! Không được tổn thương nàng ấy...

- Nào nào đừng vội. Ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Ta sẽ không giết chết ngươi và cô ta. Thêm nữa ngươi có vinh hạnh sắp được chứng kiến một thuật phép kỳ bí mà ta khai triển - bí thuật Hoán Hồn.

- Không... Ngươi không được làm thế... - Hải Định gào lên.

Mặc kệ Hải Định, ả Phù Thủy lôi ra một lá bùa đỏ nhạt có những phù văn trên đó và bắt đầu lẩm nhẩm ma quái...

...

Phù Thủy và Pháp Sư khi khai triển lực lượng của bản thân sẽ đa phần có hành động là móc ra những lá bùa rồi múa máy lung tung và lẩm nhẩm rì rầm như bị phê đá. Có nhiều loại bùa với nhiều công dụng như mình đã nói trước đó.

Bùa phân chia đẳng cấp dựa vào màu sắc. Vàng, Tím, Đỏ, Trắng (Đen). Có thể luyện và sử dụng hay không là ở tu vi của mỗi Phù Thủy, mỗi Pháp Sư. Nếu cố chấp luyện hoặc sử dụng bùa có đẳng cấp cao hơn tu vi của bản thân sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường.

Ả Phù Thủy mà Hải Định đối mặt nào có đủ tu vi để luyện và sử dụng bùa Đỏ. Ả chỉ thông thạo bùa Vàng và bùa Tím. Nhưng lá bùa Đỏ mà ả đang thi triển đây lại là do ả... lụm được. Lá bùa ấy chắc có lẽ do một kẻ mạnh mẽ nào đó đã thi triển. Nhưng chưa biết vì lý do gì mà sau khi thi triển, lá bùa đó vẫn còn đọng lại một chút lực lượng trong đó. Hiển nhiên là khi còn sót lại lực lượng, lá bùa sẽ không bị tiêu tán mất. Nhờ thế ả Phù Thủy mới nhặt được và có thể miễn cưỡng thi triển nó.

Hoán Dụ, à nhầm, Hoán Hồn chứ, là một bí thuật rợn người. Nó có thể trao đổi linh hồn của hai người qua lại thể xác của họ. Đây là một bí thuật nghịch đạo và tà ác. Có những kẻ vì ham muốn một thể xác mới mà sẵn sàng hại người khác. Từ khả năng trao đổi linh hồn của nó có thể kéo theo nhiều tai ương, bí thuật này đã bị liệt vào hàng ngũ cấm thuật. Bí thuật này muốn thi triển ít nhất cũng phải dùng đến bùa Tím trở lên, còn bùa Vàng thì không đủ đẳng cấp.

Dĩ nhiên ả Phù Thủy nhà ta cũng như có thể dùng bùa Tím để thi triển Hoán Hồn. Nhưng nếu vậy sẽ để lại nhiều di chứng và tai biến hơn khi dùng bùa đẳng cấp cao hơn. Sẵn tiện có "lá bùa sái" đẳng cấp Đỏ trong tay, ả có thể Hoán Hồn mà không phải quá lo lắng về di chứng sau này.

...

Sau một hồi múa máy và niệm bác, à quên niệm chú chứ thì lá bùa Đỏ đã lơ lửng giữa không trung và phát ra xích quang chói lòa gây cảm giác hung tợn và tà ma. Lá bùa ẩn ẩn đầy uy lực. Hải Định run rẩy lo lắng. Chợt lá bùa ấy tan thấm vào trán của ả Phù Thủy. Ả hơi rên lên vì chút đau nhói. Rồi đột ngột ả áp trán của mình vào trán của Nhâm Ngọc.

Xích quang chạy rực rỡ trên cơ thể của ả và Nhâm Ngọc. Từ trán, dòng linh hồn của cả hai đang tuôn ra và trao đổi cho nhau.

- Khốn kiếp! Mau dừng lại... ả Phù Thủy độc ác... - Hải Định gào lên trong vô vọng.

Sau một hồi trao đổi, quá trình hoán hồn cũng kết thúc. Xích quang mờ dần rồi tắt lịm, biến mất. Thân thể của ả Phù Thủy đổ nhà ở ra đất, bất động. Còn thân thể của Nhâm Ngọc thì cử động và cười phá lên:

- Hahaha, quả là kỳ diệu. Lá bùa Đỏ đó tuy là vô tình nhặt được nhưng đã mang lại cho ta thật nhiều lợi ích. Nhất định là Thượng Đế đã ban phát lá bùa này cho ta. Hahaha...

Hải Định gục xuống đau khổ. Vô vọng. Và hận thù. Tận cùng tâm can.

- Thân thể nương tử của ngươi thật là tốt! Xinh đẹp và vững chãi. - Ả ta tiếp tục cảm thán.

Rồi ả đưa tay lên sờ nắn khuôn mặt và cả bầu ngực. Ả thích thú:

- Thân thể này mà để hưởng nhục dục thì thật là hết ý! Bây giờ ta sẽ rời khỏi nơi này và bắt vài gã Thường Nhân lực lưỡng mang đến một nơi hẻo lánh rồi tha hồ lăn lộn mây mưa. Vừa trị thương, vừa tu luyện, vừa giao hợp, thật là thoải mái... Hahaha...

Hải Định hai mắt nhắm nghiền. Chàng hận mình bất tài yếu đuối không thể bảo vệ Nhâm Ngọc. Chàng hận số kiếp và duyên tình của chính mình. Chàng cảnh giới Thượng Đế đã rẻ rúng mình. Chàng muốn ngửa lên trời gào thét thật lớn. Chàng muốn một kiếm chém chết ả Phù Thủy xấu xa kia...

- Hãy cưới cô ta khi cô ta có dung mạo xấu xí thế đi. Ngươi có dám không? Đừng trách ta, ta đã để cho hai ngươi con đường sống thì lẽ ra phải cảm tạ ta. Hahaha, ta đi đây...

Ả Phù Thủy đi rồi. Còn lại Hải Định và Nhâm Ngọc vẫn hôn mê. Vết thương của Hải Định rỉ ra nhiều máu. Chàng cũng sắp ngất đi, có thể là sẽ chết. Chàng cố gắng nhích từng chút một tới bên cạnh xác ả Phù Thủy có chứa hồn của Nhâm Ngọc.

Chàng giơ tay ra, muốn vươn tới Nhâm Ngọc. Nhưng khi chỉ còn cách một chút, chàng kiệt sức, mắt lòa dần và ngất hẳn đi.

Trong mê mộng mị, Hải Định thấy mình đang ở một cõi tràn ngập ánh sáng. Ánh sáng đa sắc. Những hình ảnh và ý niệm lao vùn vụt qua. Chàng lặng nhìn tất cả: Nụ cười của Nhâm Ngọc, lời chúc phúc của gia tộc, áo đỏ của hỉ sự; điệu cười, lời nói của ả Phù Thủy, xích quang từ lá bùa... Chàng thấy cả vũ trụ bao la, cả tuế nguyệt đằng đẵng. Thấy cả thiên hà lấp lánh và biết bao hỉ nộ ái ố, hội ngộ chia ly. Và hình như là ở nơi xa tận cùng, có một người đang ngồi trên đế tọa quan sát vạn vật...

Hải Định đã quyết ý với hai lời thề: Một là dù sao đi chăng nữa chàng vẫn sẽ kết duyên và yêu thương Nhâm Ngọc mãi mãi. Hai là nhất định sau này sẽ đi tìm ả Phù Thủy và đòi mạng ả, phải cho ả chết một cách đích đáng.

Máu của Hải Định thấm xuống đất, khô lại và hằn mãi, như chứng giám cho lời thề.

Trời đang vào độ xế. Rồi chập choạng tối hẳn. Một nhóm năm người mặc bạch y đang cưỡi ngựa băng đi. Trên áo của cả năm người đều có biểu tượng của một thanh kiếm đã bị gãy phần mũi kiếm nhọn. Bọn họ đã lên đường từ sáng sớm, đi liên tục, thời gian nghỉ ngơi không nhiều. Bây giờ trời đã tối. Lũ ngựa cũng chỉ là ngựa thường, không phải linh thú nên chúng đã mệt mỏi và đói khát.

- Bằng ca ca, đệ thấy hay là chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi lấy sức... - Một  người trong nhóm lên tiếng.

Cả đám phanh ngựa dừng lại. Người được gọi là Bằng ca đáp lời:

- Ừm, ta thấy Mãn đệ nói không sai! Chúng ta đều đã mệt mỏi, vả lại bọn ngựa cũng đang biểu tình dữ dội!

Ba người còn lại cũng gật gù tán thành. Ngó ngang ngó dọc, chợt một người kêu lên:

- A, mọi người nhìn xem, ở kia có một cái hang động kìa!

- Tốt! Hãy cột ngựa vào gốc cây cho chúng tự ăn cỏ. Sơn đệ và Hà đệ mau đi kiếm củi để đốt lửa. Mãn đệ và Xung đệ theo ta vào hang động dọn chỗ. - Bằng ca phân phó.

- Dạ, Bằng ca ca! - Cả đám đồng thanh rồi nhanh chóng ai làm việc đó.

...

Có thế gian ắt có thế nhân. Có thế nhân ắt có thế lực. Thế lực là cách gọi chung cho những gia tộc, hội nhóm, tổ chức nào đó. Thế lực thiện lương rất nhiều. Mà thế lực tà ác cũng nhiều chẳng kém.

Ở Vũ Tinh này, có một thế lực mạng lưới phân bố rất rộng, hầu như nơi nào cũng có người thuộc thế lực này. Thế lực này đã tồn tại và phát triển qua nhiều năm, được biết bao danh thơm tiếng tốt, người người khâm phục và nể sợ.

Thế lực ấy danh xưng là Nhân Sinh Nhân Thế.

Ngày xưa, nghe nói rằng có một nam tử đã nhận thấy cuộc sống quá nhiều khổ ải trầm luân, sinh mạng và hạnh của con người luôn luôn bị đe dọa và mất mát bởi những cuộc chém giết, những âm mưu của thế lực tà ác, những bọn ma quỷ và tà vật. Ông đã vô cùng khổ tâm, dù biết rằng một thế giới tu tiên thì phải cực kỳ khắc nghiệt. Ông luôn trách cứ rằng tại sao Thượng Đế lại tạo ra một cuộc sống đầy nguy hiểm và bất hạnh như thế. Rồi một ngày, vị nam tử này như được soi sáng và tiếp thêm sức mạnh, ông đã đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, tìm những người chung ý chí với mình rồi tập hợp lại, thành lập nên Nhân Sinh Nhân Thế.

Vị nam tử ấy lập nên Nhân Sinh Nhân Thế với ý niệm rằng thế lực này sẽ cứu giúp cho nhiều số phận, chiến đấu chống lại tà ác và thanh tẩy ma quỷ. Trang phục của thế lực này chủ đạo là bạch sắc với biểu tượng là một thanh kiếm đã gãy mũi nhọn. Biểu tượng này có ý nghĩa là bài trừ vũ khí, bài trừ sát thương; đừng nên chém giết xung đột mà hãy tương trợ lẫn nhau, cùng nhau đẩy lùi sự ác và kiến tạo hạnh phúc.

Nhân Sinh Nhân Thế phát triển rất mạnh mẽ. Rất nhiều người đã xin gia nhập. Phạm vi hoạt động của Nhân Sinh Nhân Thế đã bao quát của Vũ Tinh. Lực lượng tu tiên của thủ lĩnh và các thành viên chủ chốt tăng tiến không ngừng. Nhân Sinh Nhân Thế trở nên mạnh mẽ vô cùng. Nhiều thế lực đen tối tà ác đã bị Nhân Sinh Nhân Thế tìm đến cửa và xóa tên. Nhiều cảnh ngộ khốn cùng đã được cứu giúp. Nhiều bệnh tật được chữa lành. Rất rất nhiều người đã mang nợ ân tình lớn lao với Nhân Sinh Nhân Thế. Họ luôn ghi khắc mãi cái tên uy danh Nhân Sinh Nhân Thế. Và tên tuổi của vị nam tử đã sáng lập ra thế lực này cũng mãi mãi vang danh trên cả Vũ Tinh. Danh xưng của vị nam tử ấy, là Hằng Thiện Chân Nhân.

...

Bằng ca cùng hai tên đệ đệ bước vào hang động xem sex, à nhầm xem xét. Mới bước nửa bước vào động, Bằng ca đã cảm thấy có chút nhộn nhạo bất ổn trong lòng.

Trong động phảng phất u ám và ma mị. Có cả thoang thoảng mùi máu. Bằng ca càng lúc càng thấy có gì đó chực chờ bí hiểm. Hai tên đệ đệ kia thì vẫn nhơn nhơn mặt ra chẳng để ý gì.

"Không lẽ phải thuê hotel để nghỉ ngơi  nhỉ ta?" - Bằng ca bấm bụng tự đùa trong lòng để bớt căng thẳng.

Có ánh lửa côi cút! Có người?

Vì chưa có đuốc nên nãy giờ cả ba đi trong bóng tối. Giờ lại thấy ánh lửa yếu ớt ở phía sâu trong động. Nhưng không có dấu hiệu của chuyển động lạ hay gì khác. Hai tên đệ đệ hơi cuống. Bằng ca nói thật khẽ:

- Giữ yên lặng. Từ từ tiến gần xem.

Im lặng. Cả ba nhẹ nhàng bước vào sâu hơn. Được mươi bước, thì thấy ánh lửa phát ra từ một ngọn nến trên vách đá. Nơi này bài trí lạ lùng. Có nhiều giấy bùa rách nát, một cái lò lửa kỳ dị và thêm vài thứ khác.

"Chỗ ở của một Phù Thủy?" - Bằng ca tái mét mặt.

- Có... có... có xương người... - Mãn đệ ấp úng sợ hãi.

Chợt hắn vấp phải gì đó. Khá mềm. Là người sao?

- Bằng ca, Xung ca, hình như... hình như có người nằm dưới đất... - Mãn đệ sợ hãi.

- Bình tĩnh. Chúng ta là những người trừ ma diệt quỷ cứu người. Đừng cuống lên thế. - Bằng ca trấn an.

Có tiếng chân người chạy từ ngoài động vào. Là hai người Sơn đệ và Hà đệ. Họ đã đốt được lửa. Biết ba người còn lại đang ở trong động nên họ cũng vào theo.

Có lửa sáng rực nên nỗi sợ giảm hẳn. Sơn đệ gọi lớn:

- Bằng ca, mọi người không sao chứ?

Bằng ca đăm chiêu:

- Hừm... cái động ẩn chứa nhiều điều dễ khiến ta ngạc nhiên.

Ánh lửa rực đỏ soi rõ "những gì" ở dưới đất. Hai cơ thể người. Một người nam tử trong tư thế nằm sấp, tay cố với về phía trước. Máu loang ra thấm khô một vũng lớn. Gần đó còn có một thanh kiếm cũng dính máu.

Cơ thể còn lại thì khá dị hợm. Hơi lùn thấp. Tóc dài tua tủa. Khuôn mặt nhăn nheo xấu xí. Trang phục tối màu có vẻ tà đạo.

Nhìn sơ lược qua, Bằng ca gật gù suy đoán:

- Đây có lẽ là nơi ở của một Phù Thủy.  - Vừa nói vừa chỉ tay vào cơ thể nữ dị hợm kia. - Có lẽ chính là ả ta. Hừm...

Rồi Bằng ca tiếp:

- Vị nam tử này có lẽ đã giao chiến và hạ được bà ta. Nhưng hắn cũng bị trọng thương. Kết quả là xác hai người đã được chúng ta phát hiện ra.

Bằng ca cúi xuống xem mạch cho nam tử.

- Mạch rất yếu, tưởng chừng đã không còn. Sự sống vô cùng mong manh... Sơn đệ, mau lấy ra một ít đan dược trị thương cho hắn uống.

Nhìn mấy viên đan dược được nhét vào miệng của nam tử, Bằng ca lẩm bẩm:

- Cũng còn phụ thuộc vào số mệnh và ý chí của chính ngươi nữa...

Đoạn, Bằng ca khoát tay:

- Được rồi! Mang hắn ra gần ngoài cửa động rồi chúng ta nghỉ ngơi. Vài giờ sau ta sẽ nhanh chóng lên đường đi tiếp!

Mãn đệ dề môi:

- Phải đi tiếp khi trời đang đêm ư? Đệ muốn một giấc thật no cơ.

Bằng ca nghiêm nghị:

- Hừm, ta nhìn hắn thấy hình như hắn là người của Bạch Vân đại lục. Không biết vì sao lại lạc đến tận nơi hẻo lánh này của Thiên Viên đại lục. Hắn có vẻ là người của thế lực lớn. Nếu ta đem giao lại người mất tích cho họ thì sẽ được hảo cảm lớn. Điều đó cũng thêm thuận tiện cho việc chúng ta được giao...

- Dạ, Bằng ca ca... - Mãn đệ đáp, giọng hơi ỉu.

- Ơ nhưng mà còn ả Phù Thủy này thì sao? - Mãn đệ chợt hỏi thêm.

- Không nên đụng vào Phù Thủy, dù đó chỉ là xác chết! - Bằng ca gằn giọng nhắc nhở.

- Dạạạạ... - Mãn đệ đáp dài, vẻ mặt càng thêm tiu nghỉu.

Bình Luận (0)
Comment