Thượng Đế

Chương 8 - Chuyện Ngoài Lề (1)

Mình xin dành chương này cho ít chuyện ngoài lề.

Hế lô các ông nhá! Mình đã quay trở lại rồi đây...

Haizzz, cũng khoảng hai tháng hơn rồi mình bỏ bê không chăm chút cho "Thượng Đế" rồi! Mệt và oải quá các ông ạ! Mệt đến từng sợi cơ ngô, à lộn cơ bắp và oải đến từng sợi nơron thần kinh.

Từ hồi có điện thoại thông minh, mình đâm ra thức khuya nhiều. Thiếu ngủ trầm trọng, cơ thể ít vận động, ăn uống vô độ đã rút đi kha khá "nhựa sống" của mình. Nhớ lúc trước mình là một con sâu ngủ, sao bây giờ lại giỏi thức khuya thế nhỉ?

Ừm, đó là sức mạnh của điện tử. Nó có dung lượng thông tin đạt đến vô tận và khoái cảm truy cập đạt đến mông mênh. Mình chao lượn trong thế giới đó qua màn hình nhỏ, thấy được nhiều cái ham muốn, nhiều trò giải trí và nhiều định nghĩa lạ lùng.

Tìm hiểu? Ok thì tìm hiểu. Để rồi hoang mang và bắt đầu lôi những thứ quen thuộc nhất ra để định nghĩa lại. Nhưng không định nghĩa được. Thế là cứ chất trong lòng. Đó có phải là tự mua dây cột vào người?

Oáp... Ôi hai mắt muốn díu lại. Mình hay lờ đờ và ngáp lắm. Như thằng nghiện chơi thạch =)) Nhiều khi, à không phải là rất nhiều khi mình đã ước rằng mình được ngủ một "giấc ngàn thu" (ngủ hết 1000 mùa thu rồi tỉnh dậy, tức là 1000 năm hoặc 1 thiên niên kỷ hoặc 10 thế kỷ hoặc 100 thập kỷ hoặc 365K ngày hoặc 8760K giờ hoặc...) Hoặc lằm hoặc lốn =))) Ngủ xong "giấc ngàn thu" ấy, mình tỉnh dậy và không bao giờ lờ đờ uể oải nữa, có thể kiểm soát được cơn buồn ngủ một cách chặt chẽ. Ước mơ này viển vông quá nhỉ các ông!

Mình là một con mọt game. Suốt ngày game game. Tự mình đặt ra vài đỉnh cao để chinh phục trong game để rồi khi chinh phục thành công lại muốn vươn xa hơn, xa hơn nữa. Cuối cùng ngã nhiều cái đau điếng. Chỉ còn lại sự câm lặng và chán nản. Sự vô cảm dần lớn. Chơi game mà chỉ mong  có một sự kích thích mạnh nào đó đột ngột xảy đến để có thêm hứng chơi tiếp. Mà xóa đi thì lại cảm thấy thiếu vắng. Cứ tải về xóa đi liên tục. Cứ lăn qua lăn lại mãi rồi một lúc nào đó chợt khựng lại, cuộc đời mình sao lại ngổn ngang và bừa bộn đến thế? Mình cứ sống tàn tạ bê tha mãi thế này sao? Phải làm sao? Phải làm sao? Muốn vứt bỏ tất cả để chạy theo gì đó, dù chỉ là ánh tinh tú xa xăm. Muốn vứt bỏ tất cả để tôn tạo gì đó, dù chỉ là cát biển dễ trôi. Muốn vứt bỏ tất cả để tô điểm gì đó, dù chỉ là má hồng trong bức tranh. Có lẽ là thèm cõi mơ hơn cõi thực rồi! Mà phải ngủ nhiều mới tiến vào cõi mơ cho thỏa thích được.  Cõi mơ ấy, cái gì cũng có, cứ muốn là hiện ra. Duy chỉ có mục đích sống thì để trống rỗng...

Ừ thì không chăm chút cày cấy cho game nữa. Nhưng vẫn muốn chăm chút cho một cái gì đó! Mỗi ngày qua đi lại thấy nó lớn lên dần dần dưới sự chăm sóc của mình, đó cũng là một khoái cảm xuyến xao. Cái gì đây, cái gì đây ta? Một kênh YouTube? Một thú cưng? A, sao mình không viết truyện nhỉ? Mình cũng có một ít ý tưởng mà.

Ừ thì viết. Mà mệt quá! Ngồi gõ phím cho đủ 2000-3000 chữ thật là khó khăn. Gõ được 1000 chữ thôi đã hộc máu rồi. Đau mắt và mỏi tay lắm luôn!!

Trước giờ mình cũng có đọc được một ít truyện thể loại kiếm hiệp có yếu tố sắc. Cũng thấy hấp dẫn. Cũng thấy ngưỡng mộ tác giả. Càng đọc lại thành ra càng mơ mộng, thậm chí là ảo vọng. Muốn viết ra những ý tưởng, những mơ tưởng của riêng mình. Ban đầu hơi chần chừ vì lười và ngại. Rồi cũng hạ quyết tâm lên YY tạo tài khoản tìm hiểu cách đăng truyện.

Giờ có lẽ mình sẽ cố viết tiếp. Ôi giá mà có cái bảo bối in câu lời từ trong óc ra thành chữ. À hình như thiết bị đó có bán trên Xốp Pi. Phải nhập mã đặc biệt mới mua được. Mã mời là gì quên rồi ta... À nhớ rồi, mã mời đó là "cocailon" =))

Hừm, giờ đọc lại mấy chương đầu mình viết mà thấy... ghê quá. Phải chỉnh sửa lại thôi. Hồi đầu mình nghĩ cốt truyện nông và non quá. Các ông cứ yên tâm đi! Kiếp sau mình sẽ sửa lại mà... =))

Cuộc đời bao gồm thật nhiều "cuộc". Cuộc gặp gỡ, cuộc thi, cuộc chung vui, cuộc chia ly,... Hai tháng vừa qua mình đã trải qua nhiều cuộc. Cũng đã bước qua tất cả, giờ tiếc gì mong gì cũng đã muộn. Cuộc đời sang trang, vẫn đầy tăm tối và lầm lũi. Không biết viết cái gì, viết mực gì, viết chi tiết hay viết sơ giản, viết trung thực hay viết lạc quan? Mới mở bài thôi mà đã trùng trùng trắc trở làm chùn tay người cầm bút. Mà biết đâu được, phần mở bài đang viết dở lại đột ngột trở thành kết bài đầy hụt hẫng và tiếc nuối thì sao?

Dẫu sao vẫn phải bước tới. Giờ nuôi thêm đứa con tinh thần mang tên "Thượng Đế" này, có lẽ cũng là một sự nghiệp hiển hách. Hãy đồng hành với mình nhé các ông!

Ây da mà mình cũng xin nhắc rằng: Mình là kẻ có kiến thức hạn hẹp và vốn sống ít ỏi. Một thằng lười và nhút nhát. Cách hành văn, xây nhân vật, dựng tình tiết, tạo thoại đương nhiên sẽ rất vụng về và nông cạn. Mong quý độc giả thông cảm. Và nếu ai cảm thấy khó chịu khi đọc truyện của mình, xin hãy dừng truy cập ngay và luôn!

Mong đừng có ai giở trò gì xấu với mình và truyện của mình. Con là con xin lạy mấy cụ ăn cắp truyện rồi la làng và mấy cụ bới lông tìm vết đấy!!

Mình chỉ viết và đăng bên YY. Hãy bình luận dưới truyện nếu muốn trao đổi gì đó với mình.

Và nếu có ai muốn donate cho mình thì mình nói thật là mình chưa khả dụng về việc xài ví điện tử với tài khoản ngân hàng nhé! Lưu ý điểm này để tránh bị lừa nhé!

Cảm ơn tất cả. Cảm ơn, cảm ơn và CẢM ƠN!

...

Hồn gỡ tung xác,

Bay vượt biên giới.

Lý thuyết thành bé mọn,

Tư ý bỗng vuông tròn.

Ý của Ngài là gì...?

...

Ở một góc trời im lặng và rộng lớn kia, có một quyết tâm sáng tạo đang được hiện thực hóa...

Có một thằng phàm tục đang nắm chặt hạt giống của mình và loay hoay leo lên từng tầng mây. Cố gắng. Cố gắng hơn. Cố gắng nữa. Rạch trời ra mà gieo vào đó hạt giống. Thằng đó ước mơ rằng, hạt giống của nó sẽ nảy nở, sinh trưởng một cách suôn sẻ và tốt đẹp để rồi hạt giống đó trở thành một đại thụ vang danh trong cả vũ trụ...

Bình Luận (0)
Comment