Chương 116: Thâm trầm ích gì.
Chương 116: Thâm trầm ích gì.
Ở bất kỳ vị trí nào ở trấn Truân Binh cũng thấy được một hàng cây bạch dương lao lớn trồng thẳng tắp kéo dài mấy chục mét. Nghe nói trước kia có hai hàng cây cơ, chuyện cũng lâu rồi, người trong trấn chẳng nhớ, có vẻ chẳng bận tâm lắm vì thiếu đi một hàng cây, chỉ biết trên gò cao đó chỉ còn hàng bạch dương có phần cô độc đứng đó không ăn nhập lắm với khung cảnh trấn nhỏ quanh năm cát bụi này.
Nếu đi về phía đông bắc trấn, qua căn nhà thấp lè tè, rõ ràng mới hơn hẳn đa phần nhà xây trong trấn, tiếp tục bước lên gò đất không cao, vượt qua hàng cây bạch dương, chắc chắn bất kỳ ai cũng phải ngỡ ngàng trước mắt là bãi cỏ xanh, hàng rào, vài con dê đang gặm cỏ, khung cảnh đầy tương phản đó, mang ý vị cách biệt trần thế, vô tranh với đời.
Đoán chừng nếu không phải người trong trấn, khó ai biết tới chỗ này, vì cách đây không lâu gần đây có một bãi rác cực lớn làm chùn chân du khách.
Cừu Địch nằm trên bãi cỏ, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày y mới ra ngoài trời, nhìn bề ngoài vẫn là chàng trai làn da ngăm đen, gương mặt góc cạnh điển trai, mang chút phong trần, ánh mắt có chút thâm trầm.
" Thanh niên không cần tỏ vẻ thâm trầm như thế, tuổi các cậu đã hiểu được mấy về cuộc đời, hăng hái lên." Một ông già râu dài, phần trắng nhiều hơn đen, mặt gầy gò, mặc cái áo cũ chẳng biết từ đời nào, nhìn chẳng ra máu sắc ban đầu, tay chống gậy gỗ nói:
Đó là A Nạp Thất Thất Lý, người chăn dê duy nhất còn lại ở trấn này, đám Cừu Địch thi thoảng tới chỗ ông ta chơi, chủ yếu vì rượu ông ta tự làm. Lần này Cừu Địch bị thương, thuốc xoa là do ông ta cho, nghe nói làm bằng mỡ hạn thát, quý lắm, giờ ở đây không còn thứ đó nữa.
" Dạ!" Cừu Địch rõ ràng chỉ thuận miệng đáp:
" Trước kia ở đây có một cái hồ, thời điểm này trong năm nước đầy nhất đấy." A Nạp Thất Thất Lý chỉ mảnh đất trũng chỉ còn sỏi đá phía trước, giọng buồn thấy rõ:" Trong hồ có nhiều cá lắm, thiên nga, vịt trời, nhạn lớn thường bay tới đây tụ tập. Lúc này đang lẽ sẽ có thị tập, mọi người tới đây trao đổi hàng hóa trước khi mùa đông tới, rất nhiều cô gái ăn mặc sặc sỡ nhảy múa hát ca, mọi người vừa trao đổi hàng hóa vừa tổ chức nhiều cuộc thi ..."
Ông già vừa nói vừa đi xa dần, tựa hồ chìm đắm trong hồi ức riêng, chẳng bận tâm người nghe. Giọng điệu hoài niệm bi thương đó khiến Cừu Địch bất giác ngồi dậy, tầm mắt trải xa hơn, chẳng có thiên đường hạ giới nào hết, mảng có xanh bé xíu kia sắp bị hơn chục con dê ăn hết, bốn xung quanh đều là cát sỏi, e rằng mảng có này rồi cũng biến mất.
" Mau, ở đây một ổ ..."
" Ở đây ... Ở đây cũng có, kiến ở đây to thật đấy, sắp to bằng cả con rệp rồi."
Cách đó vài bước chân, Bao Tiểu Tam cầm cái vợt vải thưa, Cảnh Bảo Lỗi một tay cầm qua chọc tổ kiến, một tay cầm lọ thủy tinh gạt kiến vào trong lo, để Bao Tiểu Tam đổ vào cái vợt.
" Thảo nguyên bị sa mạc hóa, môi trường bị phá hoại nghiêm trọng, sa mạc hóa thêm vài năm nữa, sợ là kiến cũng chẳng sống nổi." Cừu Địch như hiểu nỗi lòng ông già, hai tay vỗ vỗ má lấy lại tinh thần:
Dân cùng khổ chẳng đỏng đảnh được, nghỉ ngơi hai tuần lễ là lại khỏe như vâm, không chịu được rảnh rỗi liền chuồn ra ngoài chơi. Thế nhưng hiện thực chẳng vừa lòng người, tình hình việc làm không lạc quan, Mã Béo đã mua thêm hai máy làm cơm, thêm vào chiếc xe nâng, chẳng những không cần thêm người làm, ngược lại ngay cả đầu bếp vốn có cũng cho nghỉ không ít.
Trên thị trấn vì lập nhiều hạng mục mới cần dùng người, vận chuyển xi măng, đầm đất, làm thợ mộc, dọn rác ... Đủ thứ việc, đâu đâu cũng không đủ nhân thủ. Trấn nhỏ giờ biến thành nhà máy lớn, tới giờ làm việc một cái là đủ các loại xe vận chuyển đem người trong trấn đi khắp nơi, thế là trong trấn còn vắng hơn cả trước kia, có khi đi đầu phố này tới đầu phố kia chẳng thấy một người, im phăng phắc, cảm giác lạ lùng.
Lại tuốt được một tổ kiến nữa, Bao Tiểu Tam hớn hở giơ lên xem, hỏi Cừu Địch:" Hắc Cầu, mày xem có được không?"
" Đừng gọi tao là Hắc Cầu, khó nghe bỏ mẹ." Cừu Địch bực mình:
" Tao lại thấy hay lắm, không thì gọi mày là Hắc Cơ, ha ha ha ha!" Bao Tiểu Tam thấy Cừu Địch khó chịu thì càng trêu già:
Cừu Địch bốc nắm đất giơ lên ném, Bao Tiểu Tam chạy mất. Cảnh Bảo Lỗi đóng nắp chai lại, ngồi bệt xuống bên Cừu Địch, cười nói:" Không vui hả?"
Đương nhiên là không vui rồi, sau khi ba người nằm xuống, tiền tuần thứ tư không gửi tới, bây giờ xem ra dù có về thủ đô thì cũng không có kết quả gì tốt. Vốn đã hoàn thành chuyến đi rồi, nhưng vì lưu luyến mà trì hoãn mãi cho tới giờ.
" Mày đừng làm ra vẻ thâm trầm trên thông thiên văn, dưới tường địa lý được không?" Bao Tiểu Tam ngồi bên kia Cừu Địch trêu trọc, có lẽ đã nghe thấy lời ông già nói khi nãy:
" Tao không làm ra vẻ, tao đang buồn hiểu chưa? Nơi này hỏng rồi, đầu bên kia cũng hỏng luôn, ăn một trận đòn, chúng ta tiêu pha ăn ở, thêm vào thuốc men truyền dịch, chẳng còn lại vài đồng ... Tao không cam tâm, tao muốn kiếm một khoản, sống vài ngày thư thái." Cừu Địch lẩm bẩm, từ ngày bị Kỳ Liên Bảo đánh, thời gian y trầm mặc nhiều hơn trước, thi thoảng hồi lâu không nói, để hai người bạn đấu khẩu với nhau:
Ở nơi này tiền thuê nhà cao, bọn họ hai tuần lễ ăn không ngồi rồi, thực sự là chẳng còn lại bao nhiêu tiền, Cảnh Bảo Lỗi an ủi:" Gió thổi vỏ trứng gà, tiền đi thân nhẹ nhõm, người không sao là tốt rồi."
" Oa, mày nhìn thoáng quá nhỉ!" Bao Tiểu Tam trêu, nghe ít nhiều có giọng điệu của bọn lắm tiền thích nói mấy câu đạo lý thối tha:
" Chúng ta từ người cùng khổ, lắc mình một cái, vẫn là cùng khổ, có mất đi cái gì đâu mà nghĩ thoáng với không thoáng. Tôi chẳng hụt hẫng lắm, ở cùng các cậu, tôi học được rất nhiều, như đánh nhau này." Cảnh Bảo Lỗi có vẻ không quá để bụng thật, thoải mái nói:
" Mấy cái chiêu cắn cấu của mày mà cũng gọi là đánh nhau à?" Bao Tiểu Tam khịt mũi:
Cừu Địch mắng:" Mày im đi, còn chê chưa đủ mất mặt à, bị người ta đánh cho nằm giường nửa tháng trời, có gì mà tự hào. Nắm đấm chẳng giải quyết được gì, đến dũng mãnh như Kỳ Liên Bảo cũng vào tù rồi, chúng ta luyện hai mươi năm nữa cũng không tới trình độ đó."
Ba người nhất thời mất hứng nói chuyện, cứ thế ngẩng đầu nhìn mây lững lờ trôi trên đầu, quay về với hiện thực, lại một lần nữa thất nghiệp, tương lai bất định ... Tệ hơn nữa, có người tự tin cũng bị đả kích.
Điện thoại của Quản Thiên Kiều gọi tới, cứ tưởng là vì không tìm được ba người mà lo lắng, Cảnh Bảo Lỗi nhận điện thoại, vừa nghe tin tức nói một câu tôi biết rồi liền cúp máy, báo với hai người kia:" Chủ quản Đường giục chúng ta rút về. Thiên Kiểu bảo chúng ta về nhà trọ, dọn dẹp đồ đạc, phải đi rồi."
Câu này vừa nói ra, mặt Cừu Địch lộ rõ vẻ khó chịu, kiểu tráng chí chưa thỏa, Bao Tiểu Tam cũng bực, kiểu tiền còn chưa kiếm đủ. Cảnh Bảo Lỗi nhìn hai người họ vẻ mặt giống nhau y hệt, chẳng nói gì thêm chỉ cười một mình.
Lại tiếp tục nằm, mây tiếp tục trôi như thời gian vô nghĩa của bọn họ đang lãng phí.
Nằm mãi cũng chẳng giải quyết được gì, Cừu Địch phủi mông đứng dậy:" Đi thôi, xem ra phải thuyết phục Thiên Kiều rồi."
Cảnh Bảo Lỗi đứng dậy theo:" Cô ấy không đồng ý đâu."
" Cô ấy mà đồng ý thì cần gì thuyết phục nữa, trông cả vào cô bạn thân cậu đấy." Cừu Địch vỗ vai Cảnh Bảo Lỗi:
Bao Tiểu Tam cũng choàng vai Cảnh Bảo Lỗi trêu:" Bảo Đản, cái miệng nhỏ của mày giỏi lắm mà, biết cắn người ta, chẳng lẽ không thuyết phục được người ta!"
" ** hai thằng lưu manh!"
Cảnh Bảo Lỗ chẳng biết từ khi nào cũng chửi bậy rồi, đến bản thân hắn còn không nhận ra, chuyến đi tới trấn Truân Binh này làm hắn thay đổi nhiều lắm, kết thúc một cách không kèn không trống, kỳ thực trong lòng hắn chẳng cam tâm ...