Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117: Khó Buông Khó Bỏ. (1)

Chương 117: Khó buông khó bỏ. (1) Chương 117: Khó buông khó bỏ. (1)

Vẫn là căn phòng nhỏ quen thuộc bốn người hay tụ tập, chẳng còn niềm vui như trước, bầu không khí hơi trầm lắng.

" Tình huống là như thế này, bên ủy thác điều tra đã ký vào báo cáo rồi, tức là nghiệm thu, hợp đồng kết thúc, chúng ta ở lại đây không còn ý nghĩa gì nữa." Quản Thiên Kiểu kể một cách vắt tắt tình hình, dáng vẻ cũng ỉu xìu xìu, cô nhìn ba người bạn mới lành vết thương, cảm giác như làm sai điều gì, nói xong thì ngồi đó mân mê ngón tay, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn ba người, tựa như trưng cầu ý kiến bọn họ:

Có gì đâu mà trưng cầu chứ, hành trang đơn giản được thu dọn xong, phòng cũng được cô quét dọn sạch sẽ, laptop đã cất vào ba lô, cái máy thu sóng internet cỡ nhỏ lắp bên cửa sổ cũng thu về. Chuyến đi trấn Truân Binh, rốt cuộc tới ngày kết thúc không hề mong muốn.

Ba chàng trai không nói gì, đều nhìn nhau tựa hồ đợi người kia lên tiếng trước, nhưng chẳng ai nói thế là thành đều im lặng.

Đợi mãi không thấy ai nói gì, Quản Thiên Kiều phát tác rồi, cô em này đâu có hiền lành như bề ngoài chứ, mới đợi một lúc đã bực mình:" Sao các anh còn lằng nhằng hơn nữ nhân thế, chẳng phải bỏ quê đi biệt xứ, đi là đi có gì mà lưu luyến! Tam Nhi, hôm nay ba người đi đâu vậy?"

" À, đi bắt kiến chơi, kiến ở nơi này to lắm, mồm nó có hai cái càng này, kẹp vào ngón tay đau cực." Bao Tiểu Tam hưng phấn kể:

Cảnh Bảo Lỗi đỏ mặt, đưa tay nhéo Bao Tiểu Tam, lúc bắt kiến thì vui thật đấy, bây giờ kể ra trước mặt người ta có khác gì ba thằng ngốc không?

Bao Tiểu Tam bị đau trừng mắt lên:" Mày làm cái gì thế hả?"

Cảnh Bảo Lỗi không thèm đôi co mất mặt với hắn quay đầu sang bên. Cừu Địch thì ngước mắt lên nhìn trần nhà, ý bảo tôi không quen hai thằng kia, cô đừng nhìn tôi với ánh mắt phán xét như vậy, tôi có bắt kiến đâu.

Ba chàng trai hai mươi mấy tuổi đầu đi bắt kiến chơi, Quản Thiên Kiều thấy trường hợp này có nói gì cũng thành vô nghĩa rồi, cô cũng không muốn tham gia vào chủ đề mất mặt đó.

" Mau! ... Nói đi ... Ba giờ chiều có chuyến xe, vừa kịp lên thành phố Bắc Ninh, bắt tàu hỏa về Bắc Kinh. Sáng sớm mai mở mắt ra là về rồi, nếu các anh không muốn đi, vậy thì tôi đi một mình!" Quản Thiên Kiều mất kiên nhẫn, vỗ bàn một cái, quả nhiên có vài phần phong phạm người dẫn đội:

" Cậu nói đi!" Cảnh Bảo Lỗi đẩy Cừu Địch:

" Đúng, mày nói đi!" Bao Tiểu Tam cũng đá bóng cho Cừu Địch:

" Có gì mà phải nói nữa chứ? Đôi oan gia Hoa Hâm và Bằng Trình đã hóa giải ân oán kết thành đồng minh, một bên nhường ra lợi ích, một bên cho phép thi công, chúng ta còn ở đây cũng có ý nghĩa gì nữa đâu. Cáp Mạn ngừng cấp kinh phí rồi, thương tích của các anh cũng lành rồi, không về thì ở đây ngày ngày đi bắt kiến chơi à?" Quản Thiên Kiều chốt một câu lại làm hai trong ba chàng trai đỏ mặt:

" Được, bắt đầu từ đâu thì nói từ đó, ý nghĩa chuyến đi này của chúng ta là gì?" Cừu Địch hỏi lại:

" Hẳn là Hoa Hâm ý đồ thu hồi quyền kinh doanh, hoặc là bên thứ ba có ý đồ nhúng tay vào kiếm cơm. Nhưng hai bên tạm thời thỏa hiệp, rõ ràng bài trừ những khả năng khác, cho nên việc thu thập tin tức tình báo cũng không còn ý nghĩa, ít nhất là trong thời gian nắn sẽ không có tác dụng gì cả." Quản Thiên Kiều nghiêm túc đối diện với Cừu Địch, cô biết ý kiến của y mang tính quyết định:

" Điều chúng ta làm, kỳ thực đại bộ phận mọi người đều làm được, thông tin chúng ta thu thập được giá trị không cao. Trước kia Cáp Mạn chấp nhận bỏ giá cao mua, sao bây giờ lại coi như rẻ rách?"

" Bởi vì các anh đều đã bị thương."

" Nhưng mà bên ủy thác không hề biết chúng tôi bị thương, chẳng lẽ Cáp Mạn lại ngu ngốc đem chuyện gián điệp của mình bị thương báo cho khách hàng? Cho nên kết thúc không liên quan gì tới chuyện chúng ta bị thương, mà vì mục tiêu mang tính giải đoạn của họ đã hoàn thành rồi." Cừu Địch nằm xuống giường của Quản Thiên Kiều, trong lòng rất khó chịu, chẳng nói rõ được vì sao, nhưng không muốn bỏ đi thế này:

" Ý anh nói mục tiêu là Kỳ Liên Bảo sao? Sao có chuyện đó được?" Quản Thiên Kiều nói ra rồi lại tự phủ định:

" Sao không chứ? Tôi nắm trên giường suốt hai tuần nghĩ việc này, cô nghĩ lại đi, toàn bộ tin tức chúng ta điều tra đều liên quan tới Kỳ Liên Bảo, hắn chính là cái cột chống đỡ thị trấn này." Cừu Địch gập ngón tay tính cho Quản Thiên Kiều nghe:" Này nhé, đội xe vận chuyển ra vào trấn Truân Binh, cái đám lái xe thổ phỉ đó trừ Kỳ Liên Bảo ra chẳng ai trấn áp được. Từ trấn tới phim trường, đội bảo an do Kỳ Liên Bảo phụ trách, xưa nay hắn luôn dùng thủ đoạn bàn tay sắt khống chế cả trấn, đừng nói là làm loạn, dù phóng viên bên ngoài tới chụp trộm cũng bị đánh cho xưng vêu mặt."

" Nữa nhé, số gà vịt rau củ mỗi ngày phân phối cho trấn, rất nhiều hộ ý đồ lợi dụng khe hở tự vận chuyện, đều bị đám thổ phỉ đánh một trận, cướp hết đồ đạc. Thậm chí là cả chuyện kinh doanh nhà khách cũng có bóng dáng của hắn, toàn bộ doanh thu trong ngày đều qua tay hắn, được hắn hộ tống đưa tới quỹ tiết kiệm, quỹ tiết kiệm với cả hai nhánh ngân hàng đều coi hắn như ông chủ."

Từng thứ nhỏ nhặt một kết hợp lại, tích tiểu thành đại, dù chẳng vẻ vang gì, nhưng chính nhờ nó mà Tông Bằng Trình mới có quy mô hôm nay.

Chuyện này đúng thật, Quản Thiên Kiều cũng biết, nhưng cô chưa từng đánh giá cao vai trò của Kỳ Liên Bảo, chỉ coi hắn như tên côn đồ biết đánh nhau, không có người này thay bằng người khác thôi, ngăn Cừu Địch nói dông dài:" Anh muốn nói gì, nói thẳng đi."

" Điều tôi muốn nói là, trước nay không một gián điệp thương nghiệp nào thẩm thấu được vào vòng tròn quanh Kỳ Liên Bảo ... Đương nhiên trừ ba người chúng tôi, chúng tôi làm bừa làm bậy nên vô tình trà trộn vào đội ngũ này, tiếp đó làm rõ được những tên lưu manh thủ hạ của hắn như Nhị Bì, Kháng Đản, không bao lâu sau thì xảy ra chuyện." Cừu Địch nói ra nghi vấn của mình:

" Vấn đề là bên ủy thác làm sao nhắm mục tiêu vào Kỳ Liên Bảo kìa." Quản Thiên Kiều không tin:

" Bảo Lỗi, cậu cho cô ấy xem thứ cậu thu thập được đi!" Cừu Địch chỉ tay bảo Cảnh Bảo Lỗi:
Bình Luận (0)
Comment