Chương 118: Khó buông khó bỏ. (2)
Chương 118: Khó buông khó bỏ. (2)
Í, không ngờ mấy ngày qua không được trả tiền mà vẫn hoạt động gián điệp này, Quản Thiên Kiều ngạc nhiên lắm, lật xem ảnh Cảnh Bảo Lỗi chụp được. Mấy chiếc xe ba bánh vận chuyển rau củ, mấy cái xe chui nát tới không thể nát hơn chở khách du lịch tới trấn, hai tiểu thương đánh nhau vì tranh giành vị trí, cảnh sát truy đuổi người trên phố.
Trước đây những chuyện láo nháo này không hề có, cái trấn này người thô lỗ nhiều, nhưng từ lúc bốn người họ tới đây kỳ thực xảy ra đúng 2 vụ đánh người, đều là do Kỳ Liên Bảo ra lệnh.
Nói không phải khen tên đó, thời Kỳ Liên Bảo quản lý trấn Truân Binh, nơi này đúng là trật tự.
Quản Thiên Kiều xem một lúc rồi trợn mắt lên với Cảnh Bảo Lỗi, hẳn trách "cô bạn" làm mấy chuyện này mà không nói với mình. Cảnh Bảo Lỗi cười xòa:" Dù sao cũng rảnh rỗi đi lang thang mà, chụp ảnh lại xem trong trấn có gì thay đổi so với trước không?"
" Đây là chuyện rất bình thường mà, thế cân bằng bị phá vỡ, tất nhiên là sẽ loạn một thời gian, có điều hiện giờ e là Bằng Trình đã không để vào mắt món lợi nhỏ xíu này nữa. Theo như công bố thì phim Thiết Kỵ này đầu tư tới 400 triệu, dù có thổi phồng lên chăng nữa thì chắc cũng phải được một nửa, chỉ cần khởi quay, tôi tin trong nửa năm trấn Truân Binh sẽ có thay đổi lớn, mới chỉ thế này đã là gì." Quản Thiên Kiều không thấy chuyện này có gì nghiêm trọng:
" Chuyện một bộ phim thay đổi cả một vùng rất nhiều, chỉ cần phim công chiếu, bán vé không quá thảm, sẽ có tác dụng thúc đẩy du lịch rất mạnh. Nếu trở thành một bộ phim hót thì càng không cần nói nữa, biến luôn thành khu du lịch 5A cũng không biết chừng. Hoa Hâm là công tay chuyên khai thác du lịch, họ chắc chắn có tính toán thỏa đáng rồi."
" Tôi cũng nghĩ vậy, nếu như Hoa Hâm xét về kinh doanh vĩ mô, Bằng Trình cũng suy xét từ góc độ phát triển lâu dài, đây là con đường ắt phải qua. Chẳng lẽ cứ mãi để Kỳ Liên Bảo ngày ngày dẫn một biệt đội lưu manh duy trì chuyện kinh doanh à?" Cảnh Bảo Lỗi không hổ là cô bạn thân, đã đứng về phía Quản Thiên Kiều:
Bao Tiểu Tam thì không hi vọng gì, tròn mắt nhìn qua nhìn lại, không biết hắn nghe hiểu bao phần.
" Đó là kết quả cao đẹp nhất, nhưng tôi không tin thực tế lại đẹp đẽ như thế đâu, một xích mích nhỏ còn có thể gây ra đại họa cơ mà, không có bụng dạ tể tướng có thể chứa thuyền thì không ai chấp nhận được chuyện này. Đám người làm ăn này có lòng dạ bao dung của tể tướng à? Tôi nghi ngờ đấy ..."
" Đương nhiên hai người có thể nói đó là nhu cầu của phát triển thương nghiệp nên gác lại hận thù, nhưng nếu thực sự là như thế thì khúc mắc nơi này sớm được giải quyết rồi, chuyện lại trì hoãn cho tới khi Kỳ Liên Bảo bị bắt một cái rồi thình lình bước vào kỳ trăng mật, không phải đáng nghi sao? Bắt tay giảng hòa ư, tôi xin, còn giả hơn cả mấy cái phim rác trên TV." Cừu Địch là thế, với bất kể chuyện gì y cũng có thái độ tín nhiệm rất thấp:
" Có thể sau một thời gian dài giằng co, hai bên đều đã thỏa hiệp rồi, đúng lúc này chuyện của Kỳ Liên Bảo phát sinh, một sự trùng hợp, đâu nhất định cái gì cũng lấy thuyết âm mưu ra để giải thích." Quản Thiên Kiều phản bác:
" Vậy thì trùng hợp quá mức rồi, dùng một sự việc vô tình xảy ra trước cả tháng để hắn gặp phải phiền toái lớn, mà vừa gặp phiền toái thì ngay thiếp đó lại gây ra phiền toái lớn hơn. Lại đúng lúc đó có một lượng lớn cảnh sát tới trấn Truân Binh. Hắn vừa mới xảy ra chuyện, trong trấn bắt đầu chỉnh đốn lớn, Mã Khai Hoang, Diêu Phú Văn, Hách Lai Vận lập tức bước lên phân chia hết thế lực của hắn, chẳng lẽ không có thành phần âm mưu trong đó? Cừu Địch lại hỏi:
" Thỏ chết cho vào nồi thôi, chuyện này chị Diễm Hồng đã nói với tôi rồi." Quản Thiên Kiều gạt đề tài này sang một bên:" Anh dây dưa ở chuyện này cũng có ý nghĩa gì chứ? Cứ giả thiết là toàn bộ điều anh nói là đúng đi, chúng ta cũng giống Kỳ Liên Bảo thôi, đều hết giá trị lợi dụng rồi, vũ đài tiếp theo không cần loại nhân vật như chúng ta nữa."
" Này, này cả hai ..." Sợ hai người cùng có tính cố chấp này tranh luận dẫn tới sứt mẻ tình cảm Cảnh Bảo Lỗi định xen vào, không ngờ nhận được hai ánh mắt lạnh lùng, nhún vai im luôn:
" Câu nói này của cô đúng rồi, vai diễn của chúng ta đã hết, tôi cũng đâu dây dưa gì ở vấn đề này ... Ý tôi là, chúng ta cướp ống kính." Cừu Địch nắm chặt tay nói ra câu này:
" Anh vẫn còn muốn làm chuyện này à?" Quản Thiên Kiều kinh ngạc quá mức rồi, nhìn Cừu Địch không khác gì nhìn Nhục Đôn:
" Ừ, không kiếm thêm chút tiền thì tôi ăn trận đòn oan uổng à? Cô xem, trừ tiền vé đi về, kiếm được 600 đồng, còn thua cả làm giao hàng!" Cừu Địch gật đầu:
À, thì ra là muốn kiếm tiền, vậy thì còn chưa ngốc, Quản Thiên Kiều hỏi:" Nhưng ủy thác với Cáp Mạn đã kết thúc rồi, ai sẽ trả tiền cho anh?"
" Vậy cô nói xem, vì sao lại kết thúc?"
" Khả năng là bọn họ đã liên hợp, không cần dùng tới thủ đoạn nhỏ nữa, cũng có khả năng là những gián điệp khác đã phát huy tác dụng, cho nên không cần tới chúng ta, tất nhiên là phải kết thúc."
" Như tôi đã nói trên, tôi không tin hai bên chân thành hợp tác, vậy thì như khả năng thứ hai rồi, nếu như thế chúng ta chỉ cần chọc mù đôi mắt kia, bọn họ sẽ lại cần tới chúng ta." Cừu Địch hung hăng nói:
Toàn bộ phần trình bày dông dài kia chỉ có đúng một câu này là quan trọng thôi, té ra là muốn đuổi gián điệp đồng nghiệp đi để thế chân. Quản Thiên Kiều dở khóc dở cười mắng:" Làm gì đơn giản như anh nghĩ, làm chuyện này có ai là không cẩn thận từng li từng ti, đâu bừa bãi như anh, dễ gì tìm ra được. Rồi tìm được anh định đuổi người ta đi thế nào, đừng nói với tôi là anh muốn học Kỳ Liên Bảo nhé, anh muốn vào tù với hắn à?"
" Không, không, tôi làm sao uy phong như thế được ... Chúng ta không phải thử cái là sẽ biết ngay sao? Bảo Lỗi, mấy ngày qua cậu nhìn thấy cái gì?" Cừu Địch lần nữa hỏi Cảnh Bảo Lỗi, đương nhiên y nằm giường, không trông cậy vào hắn thì trông vào Bao Tiểu Tam sao: