Chương 119: Khó buông khó bỏ. (3)
Chương 119: Khó buông khó bỏ. (3)
Cảnh Bảo Lỗi hết sức thần bí nói:" Tên họa sĩ hành vi rất khả nghi, hắn đầu mày cuối mắt ve vãn cô gái ở quỹ tiết kiệm, còn cùng ăn cơm với nhau ... Đúng rồi, mỗi buổi sáng hắn ra ngoài, tới tận tối mới trở về, chắc chắn là hắn vẫn đang tiếp tục điều tra."
" Tao đã nói rồi mà, đánh con mẹ nó một trận là xong ngay, cứ rề rề rà rà không dám ra tay, kết quả là chúng ta ăn đòn ... Lần này không bỏ qua, dù không được đồng nào cũng phải trị thằng chó đó, vì hắn mà chúng ta ra nông nỗi này ... Còn nhởn nhơ tán gái nữa." Bao Tiểu Tam càng nói càng nóng máu, bao năm qua hắn bao giờ bị đánh thảm vậy đâu, cơn giận đó tới giờ còn chưa nguôi ngoai:
Ba anh chàng này mãi không chịu đi, té ra là còn ý đồ trả thù nữa, Quản Thiên Kiều vừa nghĩ vừa nhìn bọn họ, tiếp xúc với nhau một thời gian, nhìn tình thế này, sợ là họ đã đạt được đồng thuận rồi.
Tình huống thông thường, cô luôn chọn mắt xích yếu nhất của bọn họ để phá, đó là Bao Tiểu Tam, nhưng mấy chuyện giang hồ báo thù báo oán này lại chính là thứ mà Bao Tiểu Tam thích nhất, chắc chắn là chín trâu cũng chẳng thể kéo quay đầu. Vì thế Quản Thiên Kiều quay sang cô bạn thân, khẽ trách móc:" Bảo Lỗi, bọn họ thích làm bừa, anh cũng định theo à? Lần trước thiếu chút nữa là bị thương nặng rồi, mới lành vết thương đã quên rồi sao?"
Quả nhiên là hữu hiệu, tên phế vật Cảnh Bảo Lỗi liền do dự.
Quản Thiên Kiều quay sang Bao Tiểu Tam, thoắt cái biến thành bộ dạng em gái nhỏ, đôi mắt to chớp chớp, giọng khẩn khoản tha thiết:" Tam Nhi, mau về đi, bằng vào biểu hiện của chúng ta ử trấn Truân Binh, nói không chừng Cáp Mạn sẽ ký hợp đồng với chúng ta đấy, lương tháng ít ra cũng năm nghìn. Ở lại đây đợi lỡ chẳng may có chuyện gì, muốn em vào đồn công an đưa cơm cho anh sao?"
Bao Tiểu Tam sợ nhất cái này, hắn chẳng sao cả, ngày hôm đó nghĩ Quản Thiên Kiều ở một mình chẳng may có chuyện gì, thật không tha thứ cho bản thân được.
Thế là có hai anh chàng do dự rồi, Quản Thiên Kiều đắc ý thè lưỡi với Cừu Địch, y chỉ còn lại một mình, một tay vỗ không kêu, không đầu hàng còn làm được gì nữa.
Cừu Địch xoa xoa tay nhìn Quản Thiên Kiều, nhìn cô gái như em gái học sinh cao trung này, chiều cao chỉ tầm 1m 6 là nhiều, gương mặt hơi tròn, đôi mắt to, làn da mịn, hết sức ngây thơ trong sáng, ai nhìn cũng muốn che chở, nhưng không phải em gái dễ đối phó đâu.
Lúc này là buổi trưa nóng bức, trong phòng riêng của mình, Quản Thiên Kiều ăn mặc hết sức thoải mái, chiếc áo hai dây trắng ôm sát người, mang vẻ gợi cảm của thiếu nữ. Chân chỉ đi đôi dép lê hồng in nhân vật hoạt hình, hai tay ôm chai nước khoáng, cắm ống mút, mút từng ngụm nhỏ, mắt nhìn Cừu Địch chằm chằm khiêu khích.
Đoán chừng biết không thuyết phục được y nên chẳng tốn công giở thủ đoạn.
Do Quản Thiên Kiều ngồi vắt chéo chân, quần vải bỏ lại, bờ mông hiện ra nửa vòng cung cong cong dụ hoặc, Cừu Địch không khỏi nảy ra ý nghĩ, nếu em gái này thuyết phục mình, không biết có dùng tới mỹ nhân kế không?
" Được rồi, coi như chuyện kết thúc ở đây, tôi còn nhớ cô từng nói, khi chuyện kết thúc, cô có rất nhiều chuyện nói với chúng tôi, cô còn nhớ không?"
Quản Thiên Kiều khựng người, cô không ngờ Cừu Địch còn nhớ chuyện này, lúng túng không biết phải làm sao.
Cừu Địch tiếp tục tấn công địch lúc địch bất ngờ, hỏi tiếp:" Thiên Kiều, cô làm gián điệp thương nghiệp mấy năm rồi? Giấu chúng tôi lâu như thế, phải chăng thấy có thành tựu lắm phải không?"
" Anh, anh ..." Quản Thiên Kiều chấn kinh tới lắp bắp, đây là điều cô mấy lần muốn nói lại không tìm được cơ hội muốn nói, ánh mắt hoảng hốt như nai con quay sang Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam, hai người họ chẳng hề kinh ngạc, té ra là biết cả rồi, khuôn mặt càng thêm đỏ:" Làm sao anh biết?"
" Thực ra ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau ở trên bàn cơm là tôi đã biết đây là cãi bẫy, có biết vì sao tôi không nói không?"
" Vì sao?"
" Vì tôi có thiện cảm với cô, tôi nghĩ cô sẽ không làm hại chúng tôi, sự thực chứng minh đúng là thế, mỗi khi có chuyện bất trắc, cô luôn chủ trương rút lui, thực sự nghĩ cho chúng tôi. Cho dù cô giấu diếm chúng tôi lâu như vậy, chúng tôi vẫn coi cô là bạn." Cừu Địch chân thành nói, cười nhe răng với cô, chuyện này để trong lòng dù sao cũng không thoải mái, rốt cuộc cũng nói ra rồi:
Kỳ thực Quản Thiên Kiều há chẳng phải như thế, Cảnh Bảo Lỗi mềm yếu, Bao Tiểu Tam hồ đồ, Cừu Địch lớn gan, ba chàng trai tính tình khác nhau đều rất săn sóc cô, khiến cô có cảm giác an toàn, cảm giác ấm áp của gia đình. Cô biết Cừu Địch nói thế giảm bớt áy náy cho cô làm chuyện nhẹ nhàng hơn thôi, y không phải người tin người khác đơn giản như thế, mắt thoáng cái ươn ướt, ấp úng nói:" Cám ơn . . Cám ơn mọi người!"
" Không sao cả, chỉ là anh coi em như em gái, em lại định dùng bình xịt hơi cay đối phó với anh, làm anh rất đau lòng." Bao Tiểu Tam lấy tay ôm ngực, nói cho Quản Thiên Kiều mặt đỏ au:
Cảnh Bảo Lỗi tỏ vẻ phóng khoáng:" Thực ra tôi cảm kích Cáp Mạn đã cho tôi cơ hội này, tới trấn nhỏ này, tôi học được nhiều điều, kiên cường hơn, cũng quen được mấy người bạn như mọi người."
" Cám ơn, cám ơn mọi người ..." Quản Thiên Kiều cám ơn lần nữa, xụt xịt mũi mấy cái, hít thở sâu trấn định lại:" Nếu mọi người coi tới là bạn, vậy tôi nói thẳng, nghề này nhìn tiền nói chuyện, làm việc luận giá, chúng ta tiếp tục hi sinh ở đây không còn ý nghĩa gì nữa."
" Nhưng quay trở về lúc này cũng chưa chắc ích gì, tôi không cho rằng Cáp Mạn sẽ tuyển dụng mấy người như chúng tôi ... Bằng cấp của Tiểu Tam là mua, Bảo Lỗi thì lai lịch cậu ta chẳng thể nói rõ. Tôi, nhìn vào lịch sử nhảy việc của tôi, không có một công ty đáng hoàng nào muốn nhận đâu, hơn nữa bằng cấp của tôi ở thủ đô này chẳng đáng nói tới." Cừu Địch cũng nói thẳng:
Bao Tiểu Tam dài mặt, Cảnh Bảo Lỗi bực bội, không biết chuyện này có gì buồn cười mà cô phì một cái phát ra tiếng cười không hài hòa với hoàn cảnh.
Đến lượt Cảnh Bảo Lỗi lên tiếng:" Kiều, cô làm nghề này đã lâu, vậy tôi hỏi nhé, Cáp Mạn có nhận người như chúng tôi không?"