Chương 120: Khó buông khó bỏ. (4)
Chương 120: Khó buông khó bỏ. (4)
" Nhận hay không nhận kết quả giống nhau." Quản Thiên Kiều liệt kê vắn tắt:" Gián điệp thương nghiệp là một nghề bí mật, hơn nữa về mặt chính thức là không tồn tại, toán bộ gián điệp được công ty thương nghiệp thuê đều ẩn trong bóng tối. Có khi lấy danh nghĩa là nghề nghiệp tự do, hoặc công vụ viên, cái nghề nghiệp này tương đương với việc làm thêm, hoặc công việc thời vụ, chẳng hề có cái gọi là hợp đông chính thức nào đâu. Có việc để làm thì có tiền để kiếm, không việc gì để làm thì phải tự lo lấy thân, công ty chẳng có trách nhiệm gì."
Cảnh Bảo Lỗi thất vọng, hắn còn ôm hi vọng nên muốn thể hiện một phe, Cừu Địch nói:" Cô vẫn chưa trả lời chính thức, Cáp Mạn liệu có tuyển dụng chúng tôi không? Hoặc là nói thẳng cho Tam Nhi đi, họ có tuyển hắn vào công ty không?"
" Không đâu." Quản Thiên Kiều có thể khẳng định chuyện này:
" Con mẹ nó chứ!" Bao Tiểu Tam vỗ bàn, sau đó lại vỗ trán mình, hắn cũng tự biết thân phận lắm:" Biết ngay tướng mạo của lão tử sớm muộn gì cũng thay đổi vận mệnh mà."
" Thế thì đúng rồi ... Cho nên về cũng chẳng được gì, tôi mới tính chơi tên họa sĩ Lý Kính Tùng đó, xem xem có cơ hội để tiếp tục duy trì kinh phí. Về hay không về đều thất nghiệp cả, có gì mà kén chọn, huống hồ ở nơi này chúng ta đã bỏ công sức khá nhiều rồi, bây giờ càng lúc càng loạn, tôi thấy nếu như lấy được tin tức quan trọng, lại tìm được người mua thích hợp, nói không chừng kiếm được một khoản ... Tin tức tôi có thể đi kiếm, nhưng tìm người mua cần người trong nghề như cô đấy Thiên Kiều ... Điều tôi muốn nói đã nói hết rồi, mọi người thương lượng với nhau đi." Cừu Địch nói xong một cái đứng lên rời phòng, Bao Tiểu Tam đứng dậy đi theo, dù sao hắn cũng thích nơi này, muốn ở lại đây:
Cảnh Bảo Lỗi nhấc mông, chuẩn bị đứng dậy, nhưng nhìn Quản Thiên Kiều lẻ loi một mình, dáng vẻ đáng thương, lại không đành lòng, thế là ngồi im.
Quản Thiên Kiều nhạy bén nhận ra động tác nhỏ của hắn, hỏi:" Anh cũng chuẩn bị theo họ phải không?"
Cảnh Bảo Lỗi gật đầu:" Ừ, cô đừng khuyên tôi, riêng việc Tam Nhi dù liều mạng cũng bảo vệ tôi, tôi không thể để họ lại mà đi, trước kia tôi không có bạn bè gì cả, dù Tam Nhi hơi quái, nhưng cậu ta là người đầu tiên làm tôi hiểu từ bạn bè có nghĩa là gì."
Nói tới đó lặng lẽ đứng dậy, từ từ rời bước, tựa hồ sợ Quản Thiên Kiều ngăn cản mình vậy, sắp ra tới cửa, Cảnh Bảo Lỗi lại quay đầu, nói:" Cô có biết ngày Kỳ Liên Bảo dẫn người xông vào bếp đánh chúng tôi, Cừu Địch một mình ngăn cản mấy người Kháng Đản, cậu ấy nói thế nào không?"
" Anh ấy nói gì?" Quản Thiên Kiều máy móc hỏi:
" Cậu ấy nói ... Tam Nhi, mau đưa Thiên Kiều chạy đi." Cảnh Bảo Lỗi nói:
Quản Thiên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt ngơ ngác, thế rồi sống mũi cay cay, việc làm của mấy chàng trai này thực sự là không ai ngờ được.
Cảnh Bảo Lỗi cười ngượng ngập:" Cậu ấy sớm nói với chúng tôi, cô là gián điệp thương nghiệp chuyên nghiệp, chắc chắn là quân cờ do Tạ Kỳ Phong an bài từ trước, để lựa chọn kéo theo mấy con tốt thí, vào lúc quan trọng đem làm lá chắn ... Chúng tôi không tin, mắng cậu ta quá vô sỉ, không ngờ hoài nghi cô ... Tới lúc chạy về tìm cô, thấy cô bình tĩnh hạ gục hai tên đại hán, tôi mới tin ..."
" Các anh ..." Quản Thiên Kiều run lên, lòng như chất cả ngọn núi lớn:
" Cô thấy chúng tôi quan tâm sao? Bất kể cô là ai, trước giờ chúng tôi đều coi cô như em gái để chăm sóc." Cảnh Bảo Lỗi nhe răng cười, từ ừ khép cửa lại, trước khi cửa đóng hắn, hắn lén nhìn qua, Quản Thiên Kiều giống như đang khóc, môi run run, quay đầu đi:
Từ quen biết ở thủ đô phồn hoa tới vùng tái ngoại hoang vu, từ chai nước ngọt mà Bao Tiểu Tam mắt hau háu đưa cho tới ba người ngày ngày giấu bánh bao nhân thịt về cho cô ăn, tiết kiệm kinh phí, ba chàng trai đó suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, lo cho cô như em gái. Từng chuyện từng chuyện một trong tháng qua hiện ra trước mắt Quản Thiên Kiều, quay đầu nhìn lại tựa như một bộ phim hoang đường, căn phòng nhỏ cứ mỗi tối rộn rã tiếng cười giờ còn lại một mình ...
Quản Thiên Kiều nhìn hành lý chuẩn bị sắn sàng, cô bất giác đưa ra quyết định mang tính bản năng, cô chạy ra ngoài ... Cô nhận ra, kỳ thực mình đã có quyết định lâu rồi, cứ lề mề ở lại đây không đi, là vì không bở lại được mấy người bạn khiến lòng cô vướng bận này.
Rầm! Rầm! Rầm!
Cửa mở ra, không khóa, nhưng bên trong không có ai nữa, Quản Thiên Kiều bỗng có chút hoảng loạn, bước chân thoăn thoắt chạy xuống lầu, ra tới ngõ mà vẫn không thấy ai hết. Quản Thiên Kiều cuống lên lấy di động ra liên tiếp gọi điện cho Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi, không ai nhận máy ... Cô tức thì cảm thấy mình bị cô lập rồi, vừa giận vừa tủi thân, mắng mấy kẻ không có lương tâm. Quản Thiên Kiều giận dỗi tới cửa cầu thang ngồi, gục mặt giữa hai chân thương tâm một hồi, tính ương bướng nổi lên, lại gọi điện tiếp, ép họ phải nghe.
Không đúng, tiếng chuông điện thoại sao lại ở trên lầu, Quản Thiên Kiều vội vàng chạy lên, hưng phấn đẩy cửa ra gọi:" Tam Nhi, Cừu Địch ... Bảo Lỗi!"
Không có ai cả, di động vứt ở trên giường, niềm vui tức thì biến thành thất vọng. Không đúng, tư duy của cô xoay chuyển rất nhanh, kết hợp với tính cách thích đùa ác của ba tên khốn kiếp đó, cô xông vào phòng, lật đệm giường lên. Quả nhiên Bao Tiểu Tam trốn ở gầm giường cười tới run rẩy, lại lật cái chăn nữa, Cảnh Bảo Lỗi cười xấu hổ, đến cái thứ ba thì khỏi phải nói nữa, cái bản mặt đáng ghét của Cừu Địch, còn nhe răng cười.
Quản Thiên Kiều vừa giận vừa dỗi, tay đám liên tục vào ngực Cừu Địch, như bạn gái làm nũng.
Đấm cỡ đó ăn thua gì với Cừu Địch, y cười nói:" So với việc phải ấm ức mà đi, không bằng thử lần nữa, tên họa sĩ đó nói không chừng là người ngăn cản chúng ta phát tài ... Thiên Kiều, cô làm gián điệp mà tuân theo quy củ như vậy là không được đâu, chúng ta trước kia muốn nước sông không phạm nước giếng, dể tên họa sĩ đó lại, kết quả ra sao? Đáng lẽ phải đuổi hắn từ sớm rồi."
" Đúng đấy, Kiều, hắn chẳng là cái thá gì, đừng sợ, xem bọn anh xử hắn ra sao." Bao Tiểu Tam hung hăng nói:
Cảnh Bảo Lỗi lúc nào cũng rất văn nghệ:" Chúng ta coi như bắt đầu lại từ đầu đi, có điều so với lần đầu lơ ngơ tới đây, chúng ta giờ có ưu thế hơn nhiều, chắc chắn không thất bại nữa."
Quản Thiên Kiều hiểu, bắt đầu lại từ đầu còn là nói quan hệ của họ, cô cúi đầu lau đi nước mắt, mồm lẩm bẩm mắng ba tên khốn kiếp!
Tiếp theo không có thời gian mà mắng nữa, ba tên khốn kiếp gọi cô tới gần chụm đầu lại mật mưu chi tiết dụ bắt Lý Kính Tùng, sau đó cho hắn một bài học không dám ở lại trấn Truân Binh cản đường phát tài của họ nữa.
Bao Tiểu Tam ở mặt chơi ác thì số một không hai, chỉ chỉ tay ... thứ đó đặt trên cửa sổ, đen đen, bò lổn nhổn trong vợt vải.
Kiến!