Chương 121: Lại bày gian kế. (1)
Chương 121: Lại bày gian kế. (1)
Tít ... Tít ... Tít ...
Tiếng nhập mật mã máy ATM, chi nhánh Ngân hàng Nông nghiệp, Ngân hàng Kiến thiết cách đối diện nhà khách phim trường không xa, hai cái máy kiểu cũ không biết đào thải ở đâu đem dựng ở đây, là loại phải thao tác bằng nút bấm cứng, chưa có màn hình cảm ứng, trông quê mùa không chịu nổi.
Nam tử đứng trước máy ATM vô thức quay đầu lại nhìn, buổi trưa trời nắng gắt, con đường chính trong trấn bóng người thưa thớt, hắn lần nữa nhìn màn hình, con số xuất hiện làm hắn mừng rỡ, không lấy tiền mà ấn thu hồi thẻ, cất đi, rời khỏi cánh cửa cảm ứng tự phục vụ.
Tất nhiên phòng đặt ATM thì mới, xây hai năm trước, chỉ có cái máy là cũ thôi.
Hôm nay là 17 tháng 9 rồi, là ngày một khoản tiền sẽ vào tài khoản, hắn ước chừng sẽ không ở đây không lâu nữa, lại tính toán, khoản tiền lớn này đủ cho mình sống thư thái ăn chơi phè phỡn ở thành phố lớn bao lâu. Trong lòng hắn nghĩ ra sao liền hiện lên mặt như thế, thành vẻ mặt khoan khoái thỏa mãn, thậm chí bây giờ hắn đã hơi thích nơi quỷ quái này rồi, dù sao đây là nơi khiến hắn có được thành tự lớn nhất.
Giống như mọi khi, hắn ra ngoài vào buổi sáng, đến trưa thì quay về, tới quán cơm ăn qua loa, lại ra đường lang thang một vòng xem xét tình hình. Gần đây chuyện ảnh hưởng lớn nhất trong trấn chính là Kỳ Liên Bảo bị bắt, tới giờ đã hơn nửa tháng rồi, hậu quả thể hiện ra rất rõ ràng.
Từ nhà khách tới phố tây, đường phố toàn là rác rưởi đồ tùy tiện, bạ đâu vứt đấy, những quán bán hàng lẻ tẻ xuất hiện, nào bán hoa quả, đồ uống, rượu, thuốc lá, những tiểu thương này ra sức chèo kéo người đi qua. Có người bản địa, cũng có người vùng ngoài tới, đội ngũ ngày càng lớn, trước kia có đám lưu manh địa phương Kỳ Liên Bảo, đám người này căn bản không dám vào trấn Truân Binh.
Đúng rồi, được cái là giá cả các loại vật phẩm thường ngày và thực phẩm trong trấn giảm mạnh, cứ mỗi sáng sớm, nào là xe tải cỡ lớn, cỡ nhỏ, xe ba bánh chở rau củ hoa quả tới xếp hàng ngoài trấn tới cả dặm, tranh nhau bán.
Mấy cỗ xe tải 40 tấn của nhà khách nằm yên trong ổ rồi, nghe nói là Mã Khai Hoang dẫn theo một đám đầu bếp ý đồ đuổi những kẻ tới tranh giành làm ăn kia đi. Kết quả chẳng có gì bất ngờ, kế hoạch chết yểu, đám đầu bếp chỉ cao to, đứng đó hù dọa người ta thì được chứ đánh nhau thì phế toàn tập rồi. Đánh một trận thảm bại, sau đó ngay đầu bếp cũng chạy đi không ít.
Dù sao bây giờ lưu lượng khách trong trấn nhiều lên, chút tiền kiếm được từ nhà bếp chẳng còn tí sức hấp dẫn nào nữa, tùy tiện ra đường bày hàng, dù là bán nước khoáng cũng kiếm hơn vất vả trong bếp. Công việc lại nhẹ nhàng, không sợ nghe ai mắng chửi, đánh đập.
Thế là tạo thành cái cảnh mua bán lộn xộn, rác thải bừa bãi, cái trấn này thì làm gì có đội công nhân dọn vệ sinh đường phố, thành ra nơi này sắp thành bãi rác rồi.
Dọn được cái bãi rác lớn phía bắc trấn, đổi lại toàn trấn thành bài rác.
Hắn đi tới bến xe đầu trấn, chỗ này đã thành nơi hỗn loạn nhất trong trấn, nào xe riêng từ thành phố tới, nào là xe từ trấn chạy lên thành phố, rồi tiểu thương đẩy xe, bày quán đột nhiên xuất hiện, biến con đường vốn chẳng rộng rãi gì trở nên chật chội, tiếng còi xe, tiếng mắng chửi nhau. Đường chật có lợi cho người bán hàng, họ ra sức bao vây xe chĩa hàng vào mặt người ta, không mua không cho đi. Có xe khách lớn đã bóp còi nửa tiếng rồi.
Đấy, lại chửi nhau rồi, bà nương béo bán hoa quả với người bán canh lòng dê, tay chỉ mặt đối phương, mồm phun nước bọt, chửi nhau hăng say. Bên cạnh vây xem vào hùa, mỗi người một câu, cái nơi chết tiệt này, chưa bao giờ có chuyện khuyên giải can ngăn, người ta chỉ mong có đánh nhau để mà xem thôi.
" Thú vị thật đấy, té ra Tông Bằng Trình không phải nhân vật quan trọng ở nơi này."
Hắn thuận tay chụp vài tấm ảnh từ xa, lẩm bẩm nói, tới đây mấy tháng rồi, mặc dù man hoang chút, nhưng mà vẫn rất trật tự, cùng lắm chỉ có đám Kỳ Liên Bảo đánh người thôi, trong trấn rất trật tự, ngay cả rác cũng có chỗ đổ quy định. Bây giờ mới phát hiện ra, Kỳ Liên Bảo bị bắt rồi, tên ác bá đó không đánh ai được nữa, thế là ai ai cũng có thể đánh nhau, một hai câu không vừa ý là tung chưởng ngay tức thì.
Trước kia xung quanh bến xe, nhà khách, vì nơi này thiếu rau quả nước uống, Kỳ Liên Bảo đã lập ra mấy chỗ bán hàng ở đó, người bản địa chỉ có thể tới đó bán hàng, nhập rau củ quy mô lớn là do Kỳ Liên Bảo lũng đoạn, người khác chẳng có mà bán. Bây giờ tên thổ bá vương đó ngã ngựa, ở nơi này chính thức thành vùng biên hoang, không còn chút quy tắc nào nữa, rau củ thực phẩm mạnh ai nấy mua về bán, không thèm mua đồ hết hạn đắt đỏ từ cái siêu thị của vợ Mã Khai Hoang nữa.
" Thú vị đấy, Tông Bằng Trình đã tự hủy Trường Thành của mình rồi."
Hắn lại lẩm bẩm với bản thân như thế, đi trong khung cảnh náo loạn trở về, thân ở tuyến đầu, không biết thượng tầng bố cục ra sao, nhưng hắn biết rõ, sau bề ngoài phồn hoa náo nhiệt này của trấn Truân Binh, chân tướng được che giấu sắp trồi lên mặt nước.
Khi đó thì hắn đã mang một đống tiền lớn cao chạy xa bay rồi.
Cứ nghĩ cảnh tượng hỗn loạn ở trấn nhỏ này có một phần công sức của mình, hắn hả hê trở về nơi thuê trọ trong ngõ Đông Hưng. Đi qua sân, hắn cân nhắc xem hôm nay nên tới đâu, phim trường thì chẳng có gì đáng xem nữa, giờ đã là tháng 9, đoàn làm phim tới đây ngày một ít. Giờ đại bộ phận nhân lực trong trấn đều bị dùng ở Ngự Lâm Bảo và Hậu Bàn Câu, chuyện chế tác đạo cụ gỗ, xây công trình, san lấp mặt bắng cũng đã gần tới hồi kết.
Có lẽ nên nghỉ ngơi một hai ngày nhỉ, thời gian qua bên trên thúc giục không gấp, hắn đoán hẳn là đại cục đã xác định rồi.
Lên lầu móc chìa khóa ra mở cửa, lúc cúi đầu xuống, ánh mắt dừng ở khe cửa, nơi đó đặt một phong bì.
Hắn hồ nghi nhặt lên, phong bì màu trắng dán kín, nhìn bốn xung quanh, quãng thời gian này trong trấn, trừ người đi làm công, đi là ăn, chỉ có khách du lịch tranh thủ thời gian đi ngắm cảnh. Cư dân nơi này cùng lắm còn lại mấy người già yếu bệnh tật, hắn gọi chủ nhà mấy tiếng không thấy đáp, không ở nhà.