Chương 122: Lại bày gian kế. (2)
Chương 122: Lại bày gian kế. (2)
Ai đặt cái thứ này ở đây? Cái gì thế nhỉ? Chẳng lẽ là nhầm nhà?
Hắn sờ thử, là thứ cưng cứng móng, bé bằng nửa ngón cái, chắc không có gì nguy hiểm, xé luôn ra xem, kỳ một thẻ nhớ và một lá thư!
Lý Kính Tùng, nam, 34 tuổi, người Ninh Ba Chiết Giang, tốt nghiệp Học viện thương mại Bắc Kinh, sở thích nghiệp dư hội họa. Từng làm việc ở Cty quảng cáo Tư Vực, Công ty thiết kế Nghệ Long ... Nơi đăng ký cư trú ở Bắc Kinh, trấn Hậu Liễu Lâm, khu Hải Điển . .
Đây là sơ yếu lý lịch đơn giản của hắn, muốn tra ra không khó, vấn đề là, ở đây căn bản không ai biết hắn là ai hết, hắn hoảng loạn xem tiếp.
" Ngài gián điệp Lý thân mến, trong chiếc thẻ nhớ di động trong tay anh có rất nhiều thứ mà anh cảm thấy hứng thú, không biết là anh có muốn lấy về không nhỉ? Đương nhiên là không miễn phí, nhưng mà phải tự nguyện nhá, trừ anh ra có rất nhiều người hứng thú đấy."
Hắn cuống cuồng vào phòng, đóng cửa lại, sau đó mở di động, lắp thẻ nhớ di động vào, bên trong đó có một đống ảnh, đều là của hắn, cùng nữ nhân viên của quỹ tiết kiệm ăn cơm, tán gẫu với bảo an của phim trường, rồi ảnh đi lang tháng khắp thị trấn. File lớn nhất không ngờ là một video, hắn mở ra, tức thì không khác gì rơi xuống hầm băng, video đó quay cảnh hắn đang lén lút lẻn vào căn nhà dang dở kia.
"Hỏng rồi, bị phát hiện rồi."
Hắn vứt vội di động đi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, quơ bừa quần áo, máy quay, laptop ném vào ba lô du lịch. Lúc khoác lên vai thì di động ném ở trên giường đột nhiên đổ chuông, sợ tái tim đập thình thịch, nhìn màn hình di động nhấp nháy, không biết có nên nhận máy không.
Đúng thế, hắn chính là gián điệp thương nghiệp, hắn rất rõ mối nguy hiểm mà cái nghề này sẽ gặp phải, lần này còn chưa phải là tình huống ngặt nghèo nhất mà hắn từng trải qua. Tuy trong lòng hốt hoảng, đầu óc hắn vẫn tỉnh táo lắm, những bức ảnh kia nhiều cái đã chụp khá lâu rồi, video cũng vậy, chắc chắn là không phải phía bị điều tra phát hiện, dùng cách bí mật như vậy liên hệ với hắn, không phải muốn vạch trần mà là có ý đồ, nếu không với phong cách ở nơi này sớm đã dùng nắm đấm nói chuyện rồi.
Vậy có thể là ai được? Chẳng là người cùng nghề, người thuê hắn từng cảnh báo có gian điệp của công ty khác ẩn mình trong trấn Truân Binh.
Hắn muốn nhận máy, nhưng mà nghĩ tới chuyện này liên quan trọng đại, sợ làm hỏng việc của người thuê, không dám nhận.
Điện thoại cứ reo mãi, dừng lại reo ...
Cách đó 3 km theo đường chim bay, trên tầng thượng tòa nhà xây dở có hai cái đầu xếp hàng ngang.
Sau hai cái đầu còn có một cái nữa, Cừu Địch cầm di động nóng nảy mắng:" Mẹ nó chứ, không nhận máy ... Để tao xem nào."
Cừu Địch cướp lấy ống nhòm cỡ nhỏ trong tay Bao Tiểu Tam, nhưng trong ống kính chẳng thấy gì cả. Cảnh Bảo Lỗi lo lắng hỏi:" Dọa hắn chạy mất rồi thì sao?"
" Hay dở gì cũng là một gián điệp, chẳng lẽ lại giống tên ái nam ái nữ cậu, gặp chuyện là chạy mất?" Cừu Địch nói thế thôi chứ trong lòng cũng chột dạ lắm, nếu mà đối phương bôi mỡ vào chân chạy mất thì y cũng không biết làm thế nào, chẳng lẽ lại đi chặn đường đánh cướp? Với lại bọn họ muốn biết ý đồ thực sự của đối phương với kẻ đứng phía sau là ai, cái này chẳng thể nào cướp được.
Tiếp tục gọi, Bao Tiểu Tam có hơi mất kiên nhẫn rồi:" Có được không đấy hả, tao đã nói rồi, xông vào, đè xuống, tẩn một trận, tao không tin hắn lại thà chết không khai."
" Đó là hành vi phạm pháp phạm tội, chúng ta phải dụ hắn xuống nước mới dễ làm việc, nếu làm bừa hắn báo án thì làm sao?" Cừu Địch gạt phắt ý tưởng của Bao Tiểu Tam:
Vừa muốn được việc, lại đề phòng xảy ra chuyện, biện pháp tốt nhất tất nhiên là phải làm hắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói ra được, đó mới là cảnh giới tối cao. Có điều đâu dễ đạt được cảnh giới tối cao đó, vừa khai hỏa đã tịt ngòi rồi.
" Ừ, mày thì hay rồi, bây giờ người ta đếch thèm để ý tới mày, mày làm cái buồi gì được chứ?" Bao Tiểu Tam ngứa chân ngứa tay mắng lại:
" Lần đầu tiên tôi kiên định đứng về phía Tam Nhi đấy." Không ngờ Cảnh Bảo Lỗi lại lên tiếng phụ họa Bao Tiểu Tam:
Cừu Địch nhìn rồi lại hạ ống nhòm xuống, lần nữa bị cắt máy, y thất vọng lắm:" Không thể nào, chẳng lẽ hắn lại không có một chút tò mò nào hay sao? Thân phận hắn mẫn cảm như thế, bây giờ lại bị người ta vạch trần, vậy mà lại không tò mò ai phát hiện ra mình, cũng không sợ chúng ta vạch trần thân phận của hắn à? ... Người bình thường thế nào cũng phải thăm dò chút chứ, con mẹ nó, thằng này không cho người ta chút cơ hội nào!"
" Nếu hắn không bình thường thì sao?" Bao Tiểu Tam vặn vẹo:
" Trừ khi hắn là thằng ngốc như mày, nếu không người bình thường nào mà chẳng tò mò và sợ hãi, dù hắn có là một tên gián điệp thâm niên lão luyện đi chăng nữa ... Mày nói xem tao sai chỗ nào?"
" Mày nói không sai chỗ nào hết, phân tích đâu ra đó lắm, nhưng người ta đếch coi mày ra cái gì đấy, mày cũng có khác đếch gì thằng ngốc đâu. Làm việc chỉ luận kết quả, không phải mày giỏi bốc phét hơn là mày thắng ... Đúng không Bảo Đản?"
Cảnh Bảo Lỗi giơ tay tỏ ý không muốn dính vào cuộc cãi vã này. Cừu Địch cay cú ném di động đi, quay sang nói chuyện bằng nắm đấm với Bao Tiểu Tam, nhưng không ngờ đúng lúc này biến cố xảy ra, chiếc di động kia kêu, Cừu Địch vội buông Bao Tiểu Tam ra, mừng rỡ.
Tên gián điệp gọi điện lại rồi, Cừu Địch vội vàng học theo cách Quản Thiên Kiều dạy, nhét một quả bóng bàn vào miệng, nhận điện thoại:" A lô!"
Quả nhiên là rất hiệu quả, không khí trong miệng bị ngăn cản, âm thành biến dạng.
" Anh là ai?" Lý Kính Tùng khẩn trương hỏi:
" Chuyện này không quan trọng, anh không biết tôi." Giọng đối phương kỳ kỳ:
" Anh muốn cái gì?" Lý Kính Tùng lo nhất là không thể an toàn rời khỏi trấn Truân Binh, mà bây giờ hắn chưa thể đi được, nhiệm vụ chưa kết thúc, khoản tiền lớn nhất chưa được nhận:
" Chẳng muốn gì cả, chẳng qua là vì sự tồn tại của anh mà chúng tôi mất bát cơm, cho nên chỉ có thể trút giận lên anh thôi. Đừng lo, chúng ta là người cùng nghề." Bất ngờ là đối phương nói chuyện khá tử tế: