Chương 123: Lại bày gian kế. (3)
Chương 123: Lại bày gian kế. (3)
Quả nhiên là người cùng nghề! Điều này làm Lý Kính Nghiệp yên tâm được một chút, nếu như là người cùng nghề, hơn nữa lại còn bị chủ thuê bỏ rơi, vậy thì đối phó với bọn họ không khó lắm. Hắn sợ nhất là gặp phải đám thổ phỉ trấn Truân Binh chứ không phải là người cùng nghề. Dù có bị bại lộ, cũng có đầy đủ thời gian trốn đi.
" Những thứ của anh chẳng nói lên cái gì hết, không uy hiếp được tôi đâu ... Mà tôi cực kỳ hoài nghi anh có phải là người trong nghề không đấy." Lý Kính Tùng thăm dò ngược lại đối phương:
" Sao tôi lại thấy phương lượng quá thừa rồi nhỉ, vào thời điểm quan trọng thế này mà lại xảy ra sơ xuất, chủ thuê anh sợ là không tha cho anh đâu nhỉ? Thực ra tôi cũng chẳng cần làm gì hết, chỉ cần báo cho Tông Bằng Trình một câu thì chuyện của các anh cũng đã hỏng quá nửa rồi ... Phải không nhỉ?" Đối phương cười đểu giả:
" Nói thẳng ra đi, anh muốn bao nhiêu tiền?" Lý Kính Huyền thấy đối phương cũng khá cứng cựa thì không tốn thời gian thăm dò nữa, trong nghề này chỉ có một cách giải quyết vấn đề thôi, hơn nữa từ giá đối phương đưa ra có thể đoán được đối phương biết bao nhiêu, qua đó mà tùy cơ ứng phó:
" Xem hàng rồi mới luận giá chứ nhỉ, tôi để những bức ảnh thứ hai ở nơi anh hay tới chụp ảnh, tòa nhà xây dở, anh có thể tới xem, sau đó chúng ta mới thảo luận giá cả ... Hoặc là anh có thể không đi, nhưng cuốn xéo ngay bây giờ, tôi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Đối phương nói xong là cúp điện thoại ngay, rất dứt khoát:
Lý Kính Tùng hoảng sợ, hắn lại lần nữa đeo hành lý lên chuẩn bị đi, nhưng ra tới cửa rồi lại lần nữa do dự, chuyện đã tới mức này rồi, cách thành công đã gần lắm rồi, nếu bỏ đi bây giờ không những là mất tiền, uy tín trong nghề của hắn sau này cũng bị ảnh hưởng. Mà hình như đối phương mang sứ mệnh giống như hắn, cũng đã gần tới mục tiêu rồi thì bị chủ thuê vứt bỏ, cho nên trong lòng mới phẫn nộ.
Chắc là thế rồi, nếu đúng như thế thật thì có thể suy xét tới phương thức giải quyết chuyện này một cách hòa bình. Bây giờ là thời khắc quan trọng, không thể để xảy ra sai sót được, nếu không thất bại trong gang tấc, hậu quả không biết lớn cỡ nào ... Mục tiêu bọn họ chắc chắn nhất trí thôi, vì Cty Bằng Trình thì cần gì phải thuê gián điệp thương nghiệp chứ, nếu vậy thì hẳn là không có nguy hiểm gì hết.
Do dự mãi, lấn cấn mãi, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đi về phía bắc trấn, cái nơi rác rưởi khắp nơi, chuột bọ qua lại khiếp người đó giờ đây đã được dọn sạch rồi. San lấp mặt bằng đã được hoàn thành, chỉ đợi khởi công hoàn thiện công trình chủ thể.
Lúc này công trường không còn ai, đống đồng nát chất như núi của gia đình đồng nát kia cũng dọn đi hết, cái tòa nhà bốn phía gió lùa đó chỉ còn lại ít chai nhựa bay tứ tung va đập bên này bên khác, không có lấy một bóng người, hắn cắn răng đi lên.
" Hắn lên rồi!" Quản Thiên Kiều ở bên đường nhìn thấy, nhỏ giọng dùng di động truyền tin đi, bao gồm phương hướng, lối vào:
Bọn họ căn bản không định giao dịch gì hết, chỉ muốn dụ con mồi ra mà thôi, bây giờ đã làm được rồi, Quản Thiên Kiều rùng mình, cô đang nghĩ, nếu bản thân gặp phải tình huống tương tự, chắc nghĩ nát óc cũng không ngờ được đối phương lừa mình ra đánh một trận.
" Mau lên, phía tây, lầu phụ ..."
Cừu Địch gọi hai tên động bọn, rón rén chân vẫn đi vèo vèo, chạy tới tầng thứ ba, Bao Tiểu Tam chụp một cái tất lụa lên đầu, đưa Cảnh Bảo Lỗi một cái. Thấy Cảnh Bảo Lỗi do dự, Bao Tiểu Tam thúc giục:" Mau lên, phải có giác ngộ làm kẻ xấu chứ, sao lề mề như thế?"
" Khó coi chết đi được ... Á sao lại có mùi, đồ dùng rồi à? Không phải là của Kiều chứ?" Cảnh Bảo Lỗi chụp tất lụa lên mặt, hít hít rồi hỏi:
" Mơ đấy à, của đâu ra, tôi nhặt ở thùng rác đấy." Bao Tiểu Tam khịt mũi khinh bỉ:
" Con mẹ nó!" Cảnh Bảo Lỗ chửi bậy muốn cởi ra, không biết thứ này của ai, cảm giác buồn nôn không chịu nổi:
" Mau đeo vào ... Hắn lên rồi!" Cừu Địch hô khẽ, Cảnh Bảo Lỗi vội nín thở đeo cái tất lụa vào:
Ba người chia ra, nấp vào gian phòng không có cửa, Cừu Địch chỉ Bao Tiểu Tam ra hiệu, một công khai, một đánh lén, nhanh chóng khống chế mục tiêu, Cảnh Bảo Lỗi làm tiếp ứng, ngăn ngừa hắn phá vây.
Từng giây, từng giây trôi qua, lần đầu tiên làm loại việc này, Cảnh Bảo Lỗi như nghe thấy được tim mình đập, hồi hộp toát mồ hôi, làm tất da dán lên mặt càn khó chịu.
Có tiếng bước chân dẫm phải giấy báo bọn họ đặt sẵn, tên râu quai nón đi lên rồi, hắn đi rất chậm, rất cảnh giác. Bao Tiểu Tam bò lên cửa, dùng một cái kính vỡ để soi tình hình bên ngoài, đợi tên kia vừa bước qua thì nhảy ra quát:" Đứng lại!"
Tên đó rất nghe lời, bị một tiếng quát làm giật mình đứng phắt ngay lại, vừa quay đầu thấy phía sau có một tên cao lêu nghêu đầu chùm tất lụa, nhìn không ra mắt, hắn tích tắc nhận ra nguy hiểm muốn cướp đường chạy.
Muộn rồi, từ cửa đối diện, Cừu Địch cầm một cái bao tải nát xông ra chùm lên đầu hắn, Bao Tiểu Tam xông tới như sói đói khiêng hai chân, Cừu Địch kéo tay, phối hợp lôi con mồi vào phòng. Cảnh Bảo Lỗi như điệp viên thực sự, lưng áp vào tường, đầu ngó qua mấy ô cửa sổ, ra hiệu chỉ có một thằng không còn ai khác.
Bao Tiểu Tam và Cừu Địch yên tâm rồi, ấn người kia xuống, trói ngược hắn ra sau, mặc kệ hắn hô hoán, chỗ này nằm tách biệt hẳn khỏi trấn, kêu rát họng cũng chẳng ai nghe thấy. Trói xong rồi, Bao Tiểu Tam hung dữ đe dọa:" Mày mà còn dám hô, tao ném mẹ mày xuống dưới."
Lý Kính Tùng im luôn, không dám hô nữa, Bao Tiểu Tam thì nhớ tới hôm mình bị ăn đòn, máu nóng dồn lên đầu, vừa đá vừa chửi:" Thằng gián điệp chó má, mày chụp trộm người ta, làm lão tử bị ăn đòn."
" Ngươi anh em, người anh em, có gì nói tử tế, cái gì mà gián điệp mới chụp trộm ... Á, nhẹ tay ..." Lý Kính Tùng kịp hoàn hồn rồi, nhưng cơn đau thì không tránh được, chân tay bị trói muốn che chắn cũng không xong, biết mình trúng bẫy rồi:
" Giả vờ à, giả vờ tiếp đi, ảnh của Kỳ Liên Bảo do máy chụp trộm chứ gì, cái thằng chó má này." Bao Tiểu Tam đợi ngày này lâu rồi, đá cú náo ra cú đó: