Chương 124: Lại bày gian kế. (4)
Chương 124: Lại bày gian kế. (4)
Lý Kính Tùng đau muốn lim đi, van vỉ:" Đừng đánh, đừng đánh, không phải tôi, tôi và đám người kia không cùng đường, hôm đó tôi cũng bị bắt bị đánh."
" Vậy trước đó nửa thì sao, có phải mày phát lên mạng không?" Cừu Địch ngồi xuống cho hai đấm, hắn đấm kỹ thuật hơn, nhè mạng sườn thụi:
Lý Kính Tùng liền cảm thụ một cơn đau khác hẳn, đau muốn ngạt thở, giọng nói đã mang tiếng khóc:" Cũng không phải, đó là sự kiện đột xuất, tôi làm sao có thể đợi sẵn mà chụp chứ ... Người anh em, các người anh em, các anh đừng đánh, nghe tôi nói đã, tôi nghe ông chủ tôi nói, còn có một nhóm nữa do công ty khác thuê, không phải tôi đâu, thật đấy!"
Ế, nhầm người rồi à?
Cừu Địch với Bao Tiểu Tam trố mắt nhìn nhau, còn nữa sao? Thế nhưng bọn họ cũng đâu phải loại dễ tin người như thế, lại tóm tên kia lên.
Người kia rất chuyên nghiệp, la lớn:" Tôi tưởng là vì chuyện gì, chứ chuyện đó thực sự không phải tôi làm, tôi có bằng chứng ... Các anh thấy bức ảnh đó chưa? Nhìn góc độ chụp, rất rõ ràng mà."
" Thấy rồi, làm sao?" Cừu Địch không đánh vội, cẩn thận hỏi:
" Cái lần đánh tên phóng viên giải trí là vào buổi sáng, đó là sự kiện đột xuất, xảy ra ở bên phải đường, góc chụp từ trên cao, hơn nữa là máy ảnh ống kính tele, ống kính phải dài bằng nửa cánh tay, ai dám nâng cái máy ảnh như thế lên mà chụp trước mặt Kỳ Liên Bảo chứ?" Lý Kính Tùng bị chùm đầu ra sức phân bua:
Nghe có vẻ chuyên nghiệp, nhưng Bao Tiểu Tam và Cừu Địch chỉ biết đần mặt ra, Cảnh Bảo Lỗi thì vỗ trán, lấy di động ra tìm ảnh lưu trữ trong đó, vừa nhìn vừa mường tượng lại hiện trường lúc đó rồi bừng tỉnh, chỉ về phía nhà khách. Bên phải đường, góc nhìn từ trên cao, chỉ có thể là trong nhà khách, từ phía sau cánh cửa sổ nào đó, lại còn là sự kiện đột xuất như thế, vậy khả năng không phải là Lý Kính Tùng đánh rất lớn.
Sai thật rồi à? Bao Tiểu Tam và Cừu Địch đồng thời dừng tay, không ngờ lại sai người, giờ lại nảy nòi ra thằng gián điệp khốn kiếp nữa, làm sao đây?
Đối phương vừa dừng một cái, Lý Kính Tùng tranh thủ cơ hội cầu xin:" Các vị, có gì thong thả nói, trong túi tôi có một cái thẻ, mật mã 129712. trong thẻ có chút tiền sinh hoạt, các anh cứ lấy, đừng hại tôi ... Tôi chỉ là một họa sĩ nghèo."
Bao Tiểu Tam nghe vậy liền đá vài cái:" Mẹ thằng chó, lại còn giả vờ, này thì giả vờ."
" Bọn tao không phải kẻ bắt cóc, cũng không phải kẻ cướp, mày nên hiểu cho rõ." Cừu Địch mắng:
" Dạ, dạ ... Hiểu ạ ... Thế các anh bắt tôi làm cái gì, tôi còn nghèo hơn các anh." Lý Kính Tùng bình tĩnh nhiều rồi, bắt đầu than vãn lấy sự đồng cảm của đối phương:
" Hỏi mày chuyện này, mày mà trả lời rõ ràng thì sẽ thả cho mày đi, mày mà không nói thì ném thẳng mày xuống luôn, hiểu chưa?" Cừu Địch uy hiếp:
" Vâng, vâng, tôi biết gì sẽ nói nấy." Lý Kính Tùng gật đầu lia lịa:
Cừu Địch ấn đầu hắn sát đất, hỏi:" Rất đơn giản, câu đầu tiên, mày đã tới đây vao lâu rồi?"
" Sáu bảy tháng rồi ạ." Lý Kính Tùng trả lời rất nhanh:
Vãi, tận hơn nửa năm rồi, ba người chấn kinh vô cùng, vậy là kế hoạch này lập ra tận đầu năm cơ đấy, đối phương ở đây lâu như vậy, biết nhiều hơn tay mơ bọn họ cũng không có gì lạ, Cừu Địch hỏi tiếp:" Trả lời khá lắm, câu hỏi thứ hai, ai phái mày tới đây? Chủ thuê mày là ai?"
" ..." Lý Kính Tùng nghẹn rồi, thấy tay đối phương ấn mạnh hơn, đầu vừa đau một cái liền rồi rít đáp:" Không ai thuê tôi hết, một người bạn làm thám tử tư ở thủ đô nhờ tôi giúp đỡ nên tôi tới đây."
" Trả lời không ra sao cả, câu hỏi thứ ba, chủ thuê mày vì sao muốn kéo đổ Kỳ Liên Bảo?"
" Cái, cái này ... Chuyện, chuyện do cảnh sát làm, hắn tự đâm đầu vào họng súng." Lý Kính Tùng do dự một giây rồi rối rít nói:
" Á à, không chịu ngoan ngoãn chứ gì ... Tao nói cho mày biết, huynh đệ đây là gián điệp chuyên nghiệp, chuyên trị các loại tiện nhân ... Đừng trách tao bức cung, không chịu nổi thì lên tiếng nhé, sẽ dừng ngay ... Bắt đầu đi." Cừu Địch phất tay, cũng không hi vọng đối phương ngoan ngoãn hỏi gì khai nấy:
Bao Tiểu Tam kéo quần Lý Kính Tùng, tay cầm súng phun nước bắn vào đũng quần hắn, không biết là bắn cái thứ nước gì. Cảnh Bảo Lỗi đã chuẩn bị sẵn vũ khí, nhưng tới lúc ra tay thì lại đâm do dự.
" Ê, ê này ... Các anh muốn làm gì?" Lý Kính Tùng vùng vẫy, đũng quần man mát, đấy là chỗ nhạy cảm cùng yếu ớt của nam nhân, mắt hắn thì chẳng nhìn thấy gì cả, sợ hãi khuếch đại lên bội phần, làm hắn có phần hoảng rồi:
" Đây là nước bức cung mà gián điệp chuyên dùng, chưa từng nghe thấy à, nhìn cái biết ngay mày là dân nửa mùa rồi ... Cho mày biết, mày càng cầm cự, nó càng phá hoại thần kinh dưới da của mày nhiều hơn." Cừu Địch giọng âm u nói:
Bao Tiểu Tam tiếp lời:" Cho tới khi mày không kiểm soát được đại tiểu tiện, nằm liệt giường luôn."
" Nói hay không?" Cừu Địch và Bao Tiểu Tam cùng đe dọa:
Lý Kính Tùng vùng vẫy, cầu xin, nhưng hắn cứng lắm, không chịu trả lời câu hỏi.
" Dùng hình!" Cừu Địch nghiến răng ra lệnh:
Cảnh Bảo Lỗi rùng mình, vội vàng mở cái vợt thả kiến nhốt trong đó, bọn kiến như nhận được mệnh lệnh, ra sức chui vào quần Lý Kính Tùng.
"A a a a ..." Dù chưa bị làm sao, nhưng sợ hãi đã choáng ngợp trong lòng Lý Kính Tùng, hắn cảm nhận được có thứ bé nhỏ đang bò lên người mình, toàn thân co giật:
Đó mới là sợ tới tự dọa mình thôi, nhưng rất nhanh sợ hãi đã biến thành sự thực.
Đau này, ngứa này, rồi cái cảm giác buồn buồn không gì tả nổi của ngàn vạn con sâu chui vào người, từ đũng quần, sau đó lan ra toàn thân. Khi mắt không nhìn thấy gì, hắn thực sự cảm tưởng cả vạn con bọ đang lúc nhúc bò khắp người, sợ hãi tột độ:" Tôi nói ... Tôi nói ..."
" Thế thì nói ngay đi, muộn là không kịp nữa đâu." Bao Tiểu Tam thúc giục:
" Người chụp ảnh không phải là tôi thật mà ..." Lý Kính Tùng vội vã phân bua:
" Vậy ai phái mày tới đây, đừng có lảng đi." Cừu Địch hỏi trọng điểm:
" Hoa Hâm ... là công ty Hoa Hâm thuê tôi ... Tôi chịu trách nhiệm với Hoa Hâm, nhưng bọn họ chắc chắn không chỉ dùng mình tôi, còn có người khác." Lý Kính Tùng quằn quại đuổi đám sâu trên người đi, rốt cuộc không chịu nổi tra tấn, khai rồi: